Khuôn mặt của anh vốn cũng không đáng sợ, nhưng đêm hôm khuya khoắt, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, lại thêm tiếng gió thổi vù vù bên ngoài, muốn bao nhiêu kinh dị thì có bấy nhiêu kinh dị, cô không bị hù mới là lạ đấy.
"Tới đây."
Nghe thấy không phải cô sợ hãi gương mặt của anh, trong lòng của anh không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.
Vậy mà anh lại sợ nghe thấy cô nói khuôn mặt của anh rất đáng sợ, bởi vì anh sợ nghe thấy cô nói vậy sẽ nhịn không được mà bóp chết cô!
Nguyễn Tri Hạ vốn không muốn đi qua, nhưng tiếng quỷ khóc sói tru bên ngoài thật sự là rất đáng sợ.
Bây giờ cô còn chưa hoàn hồn, làm gì để ý mấy cái như nam nữ khác nhau chứ.
Cô leo thẳng lên trên giường, ôm lấy eo của người đàn ông, hai mắt rơm rớm: "Đều tại anh cả đấy!"
Nếu không phải anh bỗng nhiên xuất hiện trên giường của cô, sao cô lại bị dọa sợ được chứ?
Hai cô bây giờ cũng chẳng dám ngủ một mình nữa rồi.
"Ừm, tại tôi."
Tư Mộ Hàn hiếm khi nhẹ nhàng nói.
Hai tay của anh vòng qua, ôm thân thể nho nhỏ của người phụ nữ vào trong ngực.
Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa, chỉ là nhìn thấy cái giường trống rỗng thì không khỏi nhớ tới buổi tối đêm tân hôn ngủ cùng cô kia, nhớ đến cảnh không cần uống thuốc mà vẫn có thể bình yên chìm vào giấc ngủ, thân thể của anh không tự chủ được mà đi tới phòng cho khách.
Nhìn cánh cửa bị khóa trái, anh đã làm ra chuyện khó tin nhất trong cuộc đời của mình, đó chính là lấy chìa khóa dự phòng ra, mở cửa, đi vào.
Nhìn tướng ngủ không chút lịch sự của cô trên giường, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại nằm lên giường.
Anh vừa nằm lên giường thì đã ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người cô, một người mà mấy ngày nay không thể an ổn chìm vào giấc ngủ như anh lại có thể lập tức ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy một lần nữa là do bị cô đánh thức.
Anh không biết rốt cuộc trên người cô có bùa mê thuốc lá gì mà lại khiến anh ngóng trông như vậy, khát vọng như vậy.