Nguyễn Tri Hạ gật đầu, hơi hơi hiểu.
“Hóa ra chỉ đơn giản như vậy thôi!”
Quan Diêm nhanh chóng lắp cần câu, mang đến đưa cho cô: “Mợ chủ, của cô đây ạ.”
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy khỏi đùi Tư Mộ Hàn, nhìn Quan Diêm cười tít mắt nói: “Cảm ơn nhé.”
Nói rồi, cô nhận lấy chiếc cần câu.
Vừa cầm vào nó, suýt chút nữa cô đã để tuột khỏi tay.
May mà Tư Mộ Hàn kịp thời nắm lấy tay cô cùng chiếc cần câu trong tay cô.
Nguyễn Tri Hạ đổ mồ hôi vì lo lắng, vội vàng giữ chặt bằng hai tay, cười ngượng ngùng: “Tôi không nghĩ nó lại nặng như vậy.”
Tư Mộ Hàn cũng không cười nhạo cô, nghiêm túc giải thích: “Đây là cần câu được đặt làm, quả thực có hơi nặng.”
Nguyễn Tri Hạ câm nín, đúng là thú vui của nhà giàu.
Chỉ là cần câu cá thôi mà, thế mà cũng phải đặt làm riêng ư.
Những chiếc cần câu này trông rất xịn, không giống với những chiếc cần câu thông thường vừa đụng vào đã gãy.
Mặc dù hơi nặng một chút nhưng cá trong hồ toàn là loại cá to, không làm cần câu chắc tay một chút, lúc cậu sẽ bị cá kéo thẳng xuống hồ.
Nguyễn Tri Hạ làm theo những bước mà Tư Mộ Hàn đã dạy cô, thử vung cần câu cá lên.
Nhưng vì cô quá gầy, thực sự không thể cầm chắc nổi chiếc cần câu nặng gần chục ký này.
Không những không vung được móc cẩu mà người cô còn suýt lao xuống hồ.
Cần câu của Tư Mộ Hàn đang gác trên hàng rào, thầy Nguyễn Tri Hạ mãi không vung được cần câu, anh liền bật cười, đứng dậy khỏi xe lăn, bước tới đứng sau lưng cô, giữ lấy eo cô để cô dựa vào đôi chân rắn chắc khỏe khoắn của mình, một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại cầm lấy bàn tay đang giữ cần câu của cô.
Tim Nguyễn Tri Hạ đập mạnh thình thịch trước hành động của Tư Mộ Hàn, vành tại cô đỏ bừng, lắp ba lắp bắp mãi mới thốt được một câu: “Anh... anh làm gì vậy?”
Bây giờ cô càng lúc càng không chống đỡ được trước những cử chỉ ái muội của Tư Mộ Hàn.
Hơi một chút là tim lại đập nhanh, nhanh đến nỗi cô có cảm tưởng trái tim mình sắp vết ra
ngoài luôn rồi.
“Đừng nhúc nhích, thả lỏng người ra.”
Tư Mộ Hàn khẽ thổi nhẹ vào tai cô, hơi thở ấm áp của anh lướt qua tại Nguyễn Tri Hạ khiến hai chân cô nhũn ra, sắp khuyu xuống, da đầu cô cũng trở nên căng cứng, cơ thể cũng cứng ngắc.
Cô đã hoàn toàn choáng váng, cứ đơ ra như khúc gỗ để mặc Tư Mộ Hàn trêu chọc.
Đợi đến khi cô định thần lại thì Tư Mộ Hàn đã ném cần câu giúp cô.
Nguyễn Tri Hạ đỏ mặt, nhanh chóng giấy ra khỏi vòng tay của Tư Mộ Hàn.
Cô giả bộ đứng bên hàng rào ngắm cảnh ven hồ.
Tư Mộ Hàn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi tại đang đỏ đến không thể đỏ hơn nữa của Nguyễn Tri Hạ, anh liền bật cười: "Ha...”
Người phụ nữ này thật đáng yêu.
Mỗi lần chỉ cần anh khẽ thôi nhẹ vào tai cô thôi là chắc chắn tại cô sẽ đỏ bừng lên. Anh rất thích những phản ứng đó của cô, thích ánh mắt như một chú nai nhỏ hoảng hốt không biết nên làm thế nào của cô. Khi ấy anh sẽ không kìm lòng được mà muốn trêu chọc cô, thậm chí còn muốn... “ăn” cô.
Hai chiếc cần câu cá đã đặt được một lúc lâu. Khi hoàng hôn dần buông xuống, ánh tà dương phản chiếu trên mặt hồ trông vô cùng thơ mộng.
Khung cảnh buổi tối thật đẹp và yên tĩnh, bầu không khí trong lành, mọi thứ đều tĩnh lặng tựa như có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua mặt hồ kêu vi vụ vi vu.
Hai chiếc cần câu gác trên hàng rào đồng thời rung lên, Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trên chiếc ghế dài liền trở nên vô cùng phấn khích, cô bước tới nhấc cần câu lên.
“Tư Mộ Hàn, anh mau đến đây đi! Cá của anh cắn câu rồi.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại hồ lên với Tư Mộ Hàn đang ngồi trên xe lăn.
Khoảnh khắc cô quay đầu và nở nụ cười đó tựa như gió tháng Sáu, thổi qua trái tim Tư Mộ Hàn, ấm áp đến nỗi khiến trái tim anh cũng phải đập rộn ràng.
Tư Mộ Hàn nheo mắt lại, cong môi cười, ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ cũng trở nên sâu xa, đầy ẩn ý.