Nguyễn Tri Hạ lập tức bật dậy khỏi giường, cô nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên một cái bình sứ thanh hoa trên kệ.
1
F
Ánh mắt cô lóe lên, cô liền đi đến tóm chặt lấy cái bình hoa, đứng nấp bên cạnh cánh cửa.
Sau khi thấy cánh cửa bị ai đó đẩy ra, cô giơ cao bình hoa lên, đợi người đó vừa bước vào cô liền đập xuống.
Tư Mộ Hàn vừa bước vào phòng, từ ngoài cửa đã nhìn thấy chăn trên giường lật tung lên.
Ngay sau đó, anh nhận ra bên cạnh cửa có người nên quay đầu lại theo bản năng, không ngờ một cái bình hoa cứ thế bay thẳng về phía mình.
Tiếp đó, bên cạnh anh vang lên tiếng hét khàn khàn của phụ nữ: “Tên khốn kiếp, đi chết đi!”
Nguyễn Tri Hạ rõ ràng là chưa nhìn ra là ai vào phòng đã ném bình hoa, muốn liều mạng với người đàn ông này.
Cô vừa đánh vừa mắng: “Dám động vào tôi, tôi đập chết anh!”
Tư Mộ Hàn đưa tay ra ngăn lại cái bình hoa mà Nguyễn Tri Hạ ném sang, nghe thấy tiếng mắng của Nguyễn Tri Hạ, anh bất lực nói: “Hạ Hạ, là anh.”
Cô vừa mới tỉnh lại lấy đâu ra sức lực thế? Lúc đập cũng dùng khá nhiều lực nữa.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tư Mộ Hàn mới dừng lại theo bản năng.
Cô từ từ thả bình hoa xuống, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt vừa quen. thuộc cũng vừa xa lạ.
Giống hệt với người trong ảo giác của cô.
Một Tư Mộ Hàn mặt không bị phá hỏng, còn có thể đứng dậy...
Tay cô vừa buông ra, chiếc bình liền rơi xuống đất “choáng” một tiếng vỡ tan tành.
Mảnh vỡ văng ra khắp nơi, còn không cẩn thận mà rạch chảy máu mu bàn chân đang để trần của cô.
Tư Mộ Hàn ngay lập tức đi đến bế cô lên, đặt cô xuống giường. Nhìn thấy bàn chân cô chảy máu, Tư Mộ Hàn vô cùng đau lòng.
“Em ngồi im đừng động đậy, để anh đi lấy bằng cá nhân.”
Anh ngước mắt nhìn thẳng Nguyễn Tri Hạ dặn dò.
Nguyễn Tri Hạ không trả lời, chỉ im lặng nhìn anh chăm chú.
Anh biết hiện tại cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật anh không bị hủy hoại khuôn mặt, còn có thể đứng lên nên chỉ thở dài, nói: “Anh đi lấy bằng cá nhân cho em trước đã rồi sẽ giải thích cho em.”
Nói xong anh cũng không đợi Nguyễn Tri Hạ trả lời đã nhanh chân đi ra khỏi phòng.
Nguyễn Tri Hạ vẫn ngồi y nguyên như thế, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía Tư Mộ Hàn rời đi, không hề động đậy.
Tư Mộ Hàn xách theo hộp cứu thương nhanh chóng trở lại.
Anh vừa bước vào, ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ lại dừng lại trên người anh một lần nữa. Chỉ cứ nhìn anh như thế, không có bất cứ dao động gì, nhìn anh cực kỳ chăm chú.
Tư Mộ Hàn không thể đoán được suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ vào lúc này, chẳng biết làm gì ngoài bất đắc dĩ.
Anh quỳ xuống nắm lấy bàn chân của Nguyễn Tri Hạ, đầu tiên là lấy một lọ nước khử trùng ra khỏi hộp cứu thương để sát trùng cho cô.
"Shhhh"
Lúc thuốc sát trùng rơi vào vết thương, cảm giác nhói buốt khiến Nguyễn Tri Hạ trong vô thức rút chân ra khỏi tay anh.
Thế nhưng không may là bàn chân được Tư Mộ Hàn nắm rất chặt, rút cũng không ra được.
Tư Mộ Hàn ngước nhìn cô nói: “Đừng nhúc nhích, một lát nữa là khỏi.”
Cô liền ngoan ngoãn, không động đậy nữa.
Chỉ có điều vẫn nhìn Tư Mộ Hàn như cũ.
Đáy mắt bình tĩnh khiến người ta cảm thấy nặng nề.
Sau khi giúp Nguyễn Tri Hạ băng bó vết thương xong, Tư Mộ Hàn giơ tay ra muốn ôm cô.