Dù là cô Nhã năm đó thì cậu chủ cũng chỉ đưa thẻ, bảo cô ta tự đi mua chứ không hề tự mình gọi điện sai người đưa quần áo tới cửa. Quan trọng hơn, cỡ áo của mợ chủ là do cậu chủ nói.
Có thể biết rõ một người phụ nữ mặc đồ size gì như vậy, chẳng phải là do anh rất để ý tới người phụ nữ này sao?
Dù nói thế nào thì bà ấy cũng cảm thấy cách đối xử của cậu chủ với mợ chủ không giống những người khác.
Nhưng mà hình như mợ chủ hơi lạnh nhạt với cậu chủ.
Má Lâm không kiềm được mà lén liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, nghĩ thầm trong lòng rằng có phải cô thấy cậu chủ nhà bà ấy không chỉ bị hủy dung còn không thể đi được nên cho rằng cậu chủ không phải người tốt không.
"Thật không?"
Nguyễn Tri Hạ không để ý tới ánh mắt mà Lâm nhìn cô, khi nghe thấy những lời bà ấy nói thì có chút ngạc nhiên, cô không kiếm được tính hóng hớt: "Má Lâm, tôi nghe nói trước kia cậu chủ nhà bà rất lạnh lùng, cao ngạo, chẳng lẽ anh ta chưa từng quen bạn gái sao?"
Má Lâm không chút do dự gật đầu: “Không có. Cậu chủ chưa từng quen bạn gái."
Về phần cổ Nhã...
Cậu chủ chỉ là đối xử với cô ta đặc biệt hơn một chút, nhưng chưa từng thừa nhận cô ta là bạn gái mình, cho nên cũng đầy tính là nói dối.
"Thật hay giả vậy?"
Nguyễn Tri Hạ không tin lắm. Bởi vì rất khó để tưởng tượng rằng một lão tài xế già thích làm xằng làm bậy với cô như vậy thế mà vẫn còn là trai tân.
"Xem ra mợ chủ cũng từng nghe mấy lời đồn nói rằng cậu chủ nhà chúng ta không lại gần nữ sắc rồi nhỉ! Kỳ thật trước khi mợ chủ xuất hiện, ngay cả tôi cũng từng nghĩ rằng có phải cậu chủ thích đàn ông hay không. Dù sao cả ngày cậu chủ đều ở cùng con tôi - tiểu Diêm, hai người phải nói là như hình với bóng, vì vậy tôi còn lo rằng tiểu Diêm nhà tôi bị uốn cong nữa. Cũng may, sự xuất hiện của mợ chủ đã nói cho tôi biết rằng tôi không cần lo mai này sẽ không có cháu bế bồng rồi."
Mả Lâm nói đùa với cô.
"Phì.”