Nguyên một bàn mỹ thực bị cô chén hết sạch.
Cô thỏa mãn híp mắt: "Tư Mộ Hàn, lần sau chúng ta lại tới được không."
Cô thực sự rất thích đồ ăn ở đây, quá ngon!
Không biết người ta làm thế nào mà có thể nấu ra những món ngon chấn động như vậy nữa.
"Nếu em thích."
Tư Mộ Hàn cầm khăn ăn trên bàn lên, giúp cô lau miệng.
"Em... em tự làm là được."
Hành động của anh khiến mặt mũi của Nguyễn Tri Hạ nóng hết cả lên. Cô vội vàng nhận lấy khăn ăn trong tay người đàn ông trước mặt, hoảng loạn tự mình lau miệng.
Tư Mộ Hàn cười khẽ.
Cô gái nhỏ của anh vẫn đáng yêu như vậy, vẫn dễ dàng đỏ mặt như thế.
Giản chẳng biết đã đến từ lúc nào, nhìn thấy nụ cười hiếm gặp trên môi Tư Mộ Hàn, anh ta không nhịn được mà trêu ghẹo: "Thì ra cậu Hàn cũng biết cười à?"
Tư Mộ Hàn lập tức thu lại ý cười, khẽ mím môi, ánh mắt nhìn về phía Giản không vui chút nào. Anh lạnh lùng hỏi: "Có việc gì?"
"Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?"
Giản che ngực, bày ra dáng vẻ thương tâm, hai mắt dán lên người Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn mặt không gợn sóng, giọng vẫn lạnh lùng như trước: "Nói tiếng người đi."
Khóe miệng Giản giật giật, còn tưởng cưới vợ rồi sẽ dịu dàng hơn một chút chứ, không ngờ vẫn lạnh lùng như thế.
Đúng là chẳng vui chút nào.
Giản bỗng thu dáng vẻ cà lơ phất phơ lại, mặt mày nghiêm túc, nói: "Gần đây nhớ cẩn thận một chút."
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy vậy, vô thức dừng lại động tác đang làm, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn cụp mắt, trong con ngươi đen láy lạnh lùng không có gì gọi là sợ hãi, trái lại vô cùng bình tĩnh, làm người khác không thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng.
Sau khi im lặng hồi lâu, Tư Mộ Hàn hơi gật đầu: "Biết rồi."
"Được rồi, không quấy rầy hai vợ chồng các cậu nói chuyện yêu đương nữa."
Giản buông tay, xoay người rời đi.
Nguyễn Tri Hạ cắn ống hút, thỉnh thoảng lại hít một hơi, nhìn gương mặt rõ ràng đã nghiêm túc hơn vài phần của Tư Mộ Hàn, cô không kiềm được lòng tò mò, hỏi: "Có phải có người muốn gây bất lợi cho anh không?"
Tư Mộ Hàn sờ sờ đầu cô, mặt mày bình tĩnh như thường: "Đừng lo."
Nguyễn Tri Hạ cắn ống hút, không nói lời nào.
Cô biết Tư Mộ Hàn không muốn cô hỏi quá nhiều. Nhưng vừa nghĩ tới rất có thể anh sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng cô bất an lắm.
Sau đó, Nguyễn Tri Hạ hết cả hứng mua sắm, nên quay sang nói mình muốn về nhà.
Cô nghĩ rằng có lẽ về tới Để Uyển sẽ an toàn hơn một chút, dù sao đó cũng là nhà của hai người, nếu có người muốn gây hại cho Tư Mộ Hàn thật, ít nhất thì khi ở trong biệt thự, Tư Mộ Hàn sẽ được an toàn.
Tư Mộ Hàn không muốn để cô sợ đầu sợ đuôi chỉ vì câu nói của Giản, thế là anh nói thẳng với cô là đừng lo lắng, cứ tiếp tục dạo phố đi.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ rất cố chấp, khăng khăng muốn về nhà.
Tư Mộ Hàn thật sự không đấu lại cô, đành phải thuận theo ý cô, bảo tài xế lái xe về lại Đế uyển.
Lúc này, trời đã tối đen, chiếc Maybach màu đen chạy băng băng trên đường phố phồn hoa.
Sự thật chứng minh, lo lắng của Nguyễn Tri Hạ không hề thừa, trên đường về nhà, bọn họ đột ngột bị mấy chiếc xe chặn đường.