Quan Diêm vừa trở lại đã lập tức báo cáo chuyện Nguyễn Tri Hạ bị nhốt trong phòng vệ sinh cho Tư Mộ Hàn biết.
"Đi điều tra. Trong mắt Tư Mộ Hàn lóe lên tia sáng lạnh lẽo mà u ám.
Tại thời điểm Quan Diêm chuẩn bị tự mình điều tra, Tư Mộ Hàn bỗng gọi cậu ta lại, hỏi: “Cố ấy nói thế nào?"
"Hình như mợ chủ không định bỏ qua."
Quan Diêm nói ra suy nghĩ của bản thân.
"Đi đi, nhớ điều tra thật kỹ cho tôi, rốt cuộc là ai dám cả gan núp đằng sau gây rối!"
"Vâng!"
Trong lúc hai người nói chuyện, bên dưới sân khấu bông vang lên tiếng hét đầy kinh ngạc.
"Trời ạ! Cái đó là tác phẩm của ai vậy? Thật đẹp quá đi mất!"
"Bộ trang phục người mẫu kia mặc thật sự rất đẹp! Muốn có một bộ quá!"
"Nhưng sao trên người cô ấy không gắn số báo danh? Chẳng lẽ không phải thí sinh dự thi?"
"Gần bốn mươi tác phẩm, tôi lại chỉ thích duy nhất cái cuối cùng này thôi! Đẹp tuyệt, đó mới là khoác lên người hàng nghìn hàng vạn vì sao chứ, cả người đều là tiêu điểm."
Trong tiếng hô to gọi nhỏ của mọi người, Tư Mộ Hàn đưa mắt nhìn về phía sân khấu.
Trên đài, Nguyễn Tri Hạ mặc một bộ quần áo màu xanh đậm được điểm xuyến bằng hằng hà sa số viên kim cương lấp lánh như sao trời. Dưới ánh đèn sân khấu sáng ngời, chúng tỏa sáng rực rỡ, chói lọi đến nỗi khiến người ta không nỡ rời mắt.
Trên đầu cô đội chiếc vương miện mang hình dáng của tinh tú. Chiếc vương miện được tạo thành từ năm ngôi sao, ở giữa ngôi sao được chạm rỗng, sau đó đính lên năm viên sapphire nhỏ màu xanh ngọc, hoa tai và vòng cổ cũng cùng một bộ. Lúc này, cô chính là ngôi sao kim sáng chói nhất giữa bầu trời đầy tinh tú, cả người tỏa vầng hào quang rực rỡ.
Tư Mộ Hàn nhìn người con gái đang dạo bước trên sân khấu, giờ phút này, trông cô cực kỳ xinh đẹp, lấp lánh như sao trời, khiến người khác phải kinh ngạc.
Vẻ đẹp của cô đã hoàn toàn nở rộ, không bút nào tả xiết.
Thấy trong mắt vài quý ông ngồi xung quanh hiện lên sự si mê và lưu luyến, đôi mắt tối tăm, u ám của anh vô thức híp lại.
Thật muốn giấu vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô đi, chỉ để cho một mình mình thưởng thức.
Nhưng anh biết, cô thuộc về sân khấu, thuộc về nơi cô có thể tỏa sáng. Dưới ánh đèn, cô xinh đẹp, lộng lẫy không gì so bì nổi.
Anh không nỡ cướp đi sự lộng lẫy chói mắt đó của cô.
Trong một phút catwalk, Nguyễn Tri Hạ đã dùng khí thế siêu mẫu của mình làm kinh diễm tất cả mọi người.
Nguyễn Tử Nhu ngồi dưới sân khấu nắm chặt tay mình, hai mắt trợn trừng nhìn lên sân khấu, như thể không dám tin rằng cô gái chói mắt đó chính là Nguyễn Tri Hạ đã bị cô ta nhốt
lại.
Cô ta rõ ràng đã phá hủy tác phẩm dự thi của cô, nhưng tại sao cô còn có thể khoác bộ trang phục lộng lẫy kinh người như thế lên sân khấu chứ?
Tại sao lại như vậy!
Trong mắt Nguyễn Tử Nhu tràn ngập sự bàng hoàng và khó tin. Hai mắt cô ta dán chặt lên người Nguyễn Tri Hạ ở trên sân khấu, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Cô cùng lắm chỉ là một đứa con hoang không biết ba mình là ai, lấy đâu ra tư cách mà tỏa sáng như vậy?
Cô là sự tồn tại dơ dáy, bẩn thỉu, thấp hèn hơn cả bụi bặm cơ mà, dựa vào đâu mà lại đẹp đẽ và bóng bẩy như thế!
Nguyễn Tử Nhu ghen tỵ đến sắp phát điên.
Đầu tiên là đào hôn, cuối cùng lại thành cho cô nhặt được của hời, bây giờ cô lại may mắn thế này!
Rõ ràng cô ta đã nhất có trong phòng vệ sinh, còn phá hư trang phục của cô rồi cơ mà!
Tại sao cô vẫn có thể xuất hiện trên sân khấu?
Hơn nữa còn mặc một bộ trang phục đẹp hơn hẳn cái bộ đã bị cô ta phá hủy kia?
Cùng chung tâm trạng với Nguyễn Tử Nhu chính là Tô Văn đang đứng dưới sân khấu, ánh mắt cô ta nhìn người con gái rực rỡ, vạn người chú ý kia đong đầy sự đố kỵ, đến nỗi sắp nhỏ máu.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng cô ta tận mắt nhìn thấy Nguyễn Tử Nhu nhốt cố vào phòng vệ sinh, hơn nữa còn phải hư cả trang phục. Vậy tại sao Nguyễn Tri Hạ chẳng những lên được sân khấu, hơn nữa còn mặc bộ trang phục kinh diễm như thế?
Hay là cô ăn gian?
Nhưng rốt cuộc cô tìm ở đầu ra một tác phẩm tuyệt vời như vậy để thay thế chứ?
Tô Văn không cam tâm. Cô ta không tin đây là tác phẩm của Nguyễn Tri Hạ.