Hết quyền này đến quyền khác giáng xuống.
Mãi đến khi nắm đấm đã nhuộm màu máu đỏ tươi, anh ta mới suy sụp ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào tường.
Hai bàn tay ôm lấy mặt, cười phá lên như kẻ điên.
"Ha ha..."
"Ha ha..."
"Ha ha ha..."
Trong tiếng cười lộ ra vài tia bị thương.
Anh ta thật sự điên rồi nên mới có thể để cô ấy hết lần này đến lần khác giày xéo chà đạp mình.
Anh ta điên rồi nên năm đó lúc biết cô ấy bị bắt đi gán nợ đã một đường chạy theo đến Đế Độ cứu cô ấy.
Nếu anh ta không điên, làm sao lúc biết trong lòng cô ấy không có mình, anh ta lại vẫn giữ cô ở bên cạnh, để cô cứ căm hận mình.
Anh ta cho rằng lâu ngày có thể sinh tình.
Nhưng La An An không phải như thế.
Cô ấy chỉ biết hận anh ta.
Bất kể anh ta có đối xử tốt với cô ấy.
Cô ấy cũng chỉ biết hận anh ta.
Cô ấy thắng rồi.
Biết rõ người anh ta ghét nhất là Đường Thời, cô ấy vẫn cứ ngủ với anh ta, dùng các này để đáp lại anh ta.
La An An đi ra khỏi khu nhà thì dùng hai tay ôm lấy mình, lạnh đến phát run.
Áo khoác của cô ấy trước đó bị Đường Ngọc cởi hết.
Cô ấy lại vội vàng đi ra cho nên quên mất phải nhặt áo khoác lên.
La An An nhìn bầu trời đêm tối đen.
Oán giận tùy tiện mắng vài tiếng: “Mẹ nó, lạnh chết mất."
Nhưng cô ấy nghĩ, sau này Đường Ngọc sẽ không quay lại làm phiền cô ấy nữa đúng không?
Thật tốt mà.
Sớm biết một câu mình ngủ cùng Đường Thời là có thể khiến cho anh ta dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy.
Có phải cô ấy nên sớm nói cho anh ta biết cô ấy và Đường Thời đã “ngủ” với nhau rồi không?
Nói đến Đường Thời.
La An An không khỏi nhớ tới ngày đó.
Cô ấy và Hạ Hạ uống trà sữa trong cửa hàng.
Cô ấy bỗng nhiên thấy anh ta nên chạy ra đuổi theo.
Thật sự là anh ta.
Cô ấy không nhận nhầm người.
Dù đã ba năm không gặp nhưng cô ấy vẫn chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra anh ta.
Cô ấy còn nhớ rõ lúc Đường Thời nhìn thấy mình đã bày ra ánh mắt gì.
Cô ấy nghĩ lại, giống như là không thể tin nổi.
Kinh ngạc, chấn động.
Chỉ riêng không có vui mừng.
Đúng vậy.
Người đàn ông đã từng nói yêu cô ấy, thế mà bây giờ ánh mắt khi nhìn thấy cô ấy đã không còn tình yêu.
Thậm chí anh ta còn hoảng hốt nhét cô ấy vào trong xe, giống như sợ bị người nào đó nhìn thấy cô ấy vậy.
Mãi đến khi cô ấy nhìn thấy một người phụ nữ đi ra khỏi tòa cao ốc, cô ấy mới nhận ra Đường Thời đã không còn là Đường Thời nữa.
Anh ta kết hôn rồi.
Anh ta đã không còn yêu cô ấy nữa.
Ngày đó.
Đường Thời dẫn cô ấy đi.
Ở trên xe anh ta nói với cô ấy rất nhiều chuyện về anh ta và người phụ nữ kia.
Châm chọc không?
Bạn trai cũ lại đi kể cho bạn gái cũ nghe về câu chuyện tình yêu của anh ta và bạn gái hiện tại.
Thế mà cô còn phải cười hì hì chúc phúc.
ỖThật châm chọc biết bao nhiêu.
La An An hà hơi một ngụm, quay đầu nhìn ngôi nhà của Đường Ngọc, lại nhìn đường quốc lộ không có một bóng người.
Cô ấy phiền não xoa mái tóc ngắn mềm mại.
Phiền chết đi được.
Bỗng nhiên bị Đường Ngọc dẫn đến đây.
Rồi bỗng nhiên bị đuổi đi.
Đêm hôm khuya khoắt, muốn cô ấy ngủ ngoài đường sao?
Bị La An An cúp điện thoại, Nguyễn Tri Hạ liền nằm ở trên giường, lấy di động lướt tới lướt lui.
Sao vẫn cảm thấy không đúng.
Cô nghĩ nên gọi điện thoại lại cho La An An.
Nhưng nghĩ lại, An An lấy cớ rõ ràng như thế, chắc là không hy vọng cô sẽ tự trách bản thân mình.