Cảnh sát đã bắt đầu đi trục vớt tìm Đường Ngọc.
Nhưng một vụ nổ gần như vậy, chỉ sợ là...
Nguyễn Tri Hạ không khỏi cảm thấy áy náy.
Việc này xảy ra là do cô.
vietwriter.vn
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình không sao, Tư Mộ Hàn không sao, An An cũng không sao, nhưng Đường Ngọc lại xảy ra chuyện.
Sau khi An An tỉnh dậy cũng không biết có chấp nhận được không.
Mặc dù An An luôn nói rằng cô ấy không thích Đường Ngọc, nhưng nếu có ấy không thích Đường Ngọc, làm sao có thể kích động đến mức ngất đi vì Đường Ngọc gặp chuyện không may?
E rằng chính An An cũng không biết, cô ấy đã sớm thích Đường Ngọc rồi.
Không lâu sau, La An An tỉnh dậy.
Chỉ là sau khi tỉnh lại, La An An không hề có chút bi thương nào, huống chi là mất mát.
Cô ấy sống rất vui vẻ, dáng vẻ không tim không phổi khiến người ta nhìn vào mà thật muốn đánh cô ấy.
vietwriter.vn
Chỉ là Nguyễn Tri Hạ biết La An An cười càng vui vẻ, chứng tỏ trong lòng cô ấy càng không thoải mái.
Sau khi La An An tỉnh lại, cô ấy hoàn toàn không nhắc tới Đường Ngọc, giống như đã quên cái người tên Đường Ngọc này vậy.
Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, giống như một người không có việc gì vậy.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy mà trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Đã trục vớt suốt một ngày rồi, vậy mà vẫn chẳng trục vớt được gì.
Cảnh sát nói chỉ sợ bị nổ tung thành bụi rồi.
Nguyễn Tri Hạ nghe xong, trái tim đau nhói.
Cô không khỏi nghĩ đến Tư Mộ Hàn, nghĩ rằng Tư Mộ Hàn cũng vì cô, tay không cầm bom nhảy ra ngoài cửa sổ.
Đáng tiếc là Đường Ngọc không may mắn như Tư Mộ Hàn.
Tầng cô ở tương đối thấp nên Tư Mộ Hàn đã kịp nhảy xuống nước trước khi vụ nổ xảy ra.
Nhưng Đường Ngọc không phải, Đường Ngọc là nhảy ra từ tầng bốn.
Hoàn toàn không kịp...
Hơn nữa, quả bom cột trên người An An lại là bom phụ của cô, một khi bom trên người cô bị ai đó tháo hay gỡ ra, nó sẽ gián tiếp kích nổ quả trên người An An.
Cho nên đây cũng là lý do tại sao quả bom lại có thể đếm ngược một lần nữa sau khi Đường Ngọc tháo gỡ quả bom.
Bom hoàn toàn không thể nào bị phá hủy.
Dì út quyết tâm muốn nổ chết bọn họ.
Rõ ràng cô ta chỉ muốn trả thù một người là cô, nhưng cuối cùng lại...
Nguyễn Tri Hạ lẳng lặng thở dài.
Rốt cuộc, chính cô là người đã liên lụy đến An An, làm hại Đường Ngọc...
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ rất áy náy, rất khó chịu.
Ở chung với Đường Ngọc đã được khoảng một tháng, tuy rằng cô và Đường Ngọc thường là anh không thích tôi, tôi cũng không chướng mắt anh.
Nhưng thực sự bọn họ chung đụng với nhau cũng không tệ.
Cô thực sự không ngờ rằng người thanh niên bướng bỉnh, ngỗ ngược kia sẽ biến mất như vậy.
Nghĩ đến đó, hốc mắt của Nguyễn Tri Hạ không khỏi đỏ lên.
La An An ngồi ở trên giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Tri Hạ mới nghe cô ấy nói: "Hạ Hạ, tớ nên trở về nhà rồi. Về muộn thì Đường Ngọc lại muốn mắng người nữa."
La An An nói, người cũng bước xuống giường.
Nguyễn Tri Hạ nhìn La An An, sống mũi hơi chua xót. Cô thậm chí không dám mở miệng nói với An An rằng, Đường Ngọc đã mất rồi.
La An An dường như không nhận thấy sự khác thường của Nguyễn Tri Hạ, vẫn tự nhủ với bản thân: "Tớ phải về nhanh thôi."
Nguyễn Tri Hạ giật lấy La An An đang chuẩn bị rời đi, không đành lòng nói: "An An, Đường Ngọc anh ta..."
Cũng không biết có phải biết Nguyễn Tri Hạ định nói gì không, La An An không đợi cô nói hết lời đã nở nụ cười không tim không phổi nói với cô:
"Được rồi, tớ biết cậu lo lắng cho tớ mà. Yên tâm đi, tớ là La An An, còn sợ một Đường Ngọc hay sao?"
Nói xong, La An An đẩy bàn tay đang nắm cổ tay mình của Nguyễn Tri Hạ ra, bước ra ngoài như thể không có chuyện gì.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng lưng của La An An.
Giơ tay che kín miệng.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Quên An An đã ba năm.
Làm sao cô không biết An An đang trốn tránh chính mình.
An An sợ không chấp nhận được việc Đường Ngọc không còn nữa nên giả vờ như mình không sao.