Nhưng tại sao lại không phải chứ!
Ông ta thu lại cảm xúc của mình, gọi hai chị em đang xem hoạt hình: “Tiểu Hành, Hạ Hạ, xuống ăn cơm thôi.”
Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Tri Hạ liền đưa cho Nguyễn Thiên Dân giấy chứng nhận chuyển nhượng cổ phần mà Tư Mộ Hàn đưa cho mình, lạnh lùng nói: “Đây là giấy chứng nhận chuyển nhượng cổ phần, thứ ông muốn tôi đã làm được, tôi mong rằng ông cũng làm đúng như đã hứa, đừng nuốt lời! Nếu như ông dám nói một đằng làm một nẻo thì chắc ông cũng biết thủ đoạn của Tư Mộ Hàn rồi đấy!”.
Nguyễn Thiện Dân kích động đón lấy giấy chứng nhận, liên tục gật đầu: “Không đâu, ba đã đồng ý với con thì nhất định sẽ làm được.”
Tập đoàn Nguyễn thị lại một lần nữa trở về tay ông ta, ông ta không thể để mất nó nữa.
Hơn nữa ông cũng không dám coi thường Nguyễn Tri Hạ nữa, không thể không nhìn cô bằng con mắt khác. Có thể khiến cho Tư Mộ Hàn đã nói một là một, hai là hai chịu nhả tập đoàn Nguyễn Thị ra, cô thật sự có bản lĩnh.
Nhìn Nguyễn Tri Hạ mảnh mai yêu kiều, trong lòng ông ta không khỏi cảm thán, thật sự cô ngày càng giống mẹ mình.
Vì sao cô lại không phải con gái của ông ta chứ?
Nguyễn Thiên Dân không tránh khỏi việc hơi thất vọng.
Con gái ruột của ông ta chẳng làm được trò trống gì, còn cô con gái nhìn giống người phụ nữ ông ta yêu nhưng mang dòng máu của người đàn ông khác lại tài giỏi tỏa sáng.
“Ông nhớ chăm sóc tốt cho Tử Hành, tôi đi đây.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Nguyễn Tử Hành ở trên lầu, sau đó xoay người đi ra cửa nhà họ Nguyễn.
Ra khỏi nhà họ Nguyễn, Nguyễn Tri Hạ ngước đầu nhìn lên bầu trời đen đặc, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng không biết đang nghĩ điều gì.
Cô thở ra một hơi, siết chặt túi xách trên tay, đi về phía đường lớn.
Lúc đi đến một góc rẽ, cô bỗng thấy ở phía không xa có một chiếc Maybach đen nhìn quen mắt đang đỗ bên đường.
Hình như là xe của Tư Mộ Hàn!
Sau đó cô liền thấy Tư Mộ Hàn ngồi xe lăn đi xuống khỏi xe.
Cô thấy hơi kinh ngạc.
Sao Tư Mộ Hàn lại ở đây?
Lẽ nào là cố ý tới đón cô?
Nhưng cô lại cảm thấy không giống lắm. Dù sao giữa cô và Tư Mộ Hàn cũng chưa thân thiết đến mức anh tự mình đến đón cô về nhà.
Tư Mộ Hàn giống như cũng đã nhìn thấy cô, điều khiển xe đi đến.
Cô vẫy vẫy tay với anh coi như chào hỏi.
Tư Mộ Hàn khẽ gật đầu như đáp lại cô.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ dù sao xe của Tư Mộ Hàn cũng ở đây rồi, cô lại lười gọi xe nên dứt khoát đến hỏi anh có thể tiện đường chở cô một đoạn không.
Cô vừa nhấc chân định đi đến chỗ Tư Mộ Hàn ở phía bên kia thì bỗng lại thấy Tư Mộ Hàn mở miệng, hình như nói gì đó với cô.
Tư Mộ Hàn nhìn về phía sau cô, con người co rút lại, anh hét lên về phía cô: “Cẩn thận!”