Nguyễn Tri Hạ nằm trong lòng anh và nói một cách nghẹn ngào.
“Chỉ bị thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại đâu.”
“Nói bậy, chảy rất nhiều máu mà.”
Nguyễn Tri Hạ không thể không bật khóc.
Tư Mộ Hàn thì thầm vào tai cô, trong giọng nói đầy vẻ mê hoặc: “Nếu cô thật sự đau lòng cho tôi thì bồi thường, nhé?”
Nguyễn Tri Hạ nhướng đôi mắt ngấn lệ và nhìn Tư Mộ Hàn một cách ngây thơ.
“Bồi thường như thế nào?”
Đôi mắt của Nguyễn Tri Hạ ngơ ngác, ngớ ngẩn và ngây ngốc, thậm chí có còn không biết rằng Tư Mộ Hàn đang có ý đồ đưa cô vào tròng.
“Chính là...”
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng nói ý đồ của mình vào tai cô.
Đầu tiên là đôi mắt của Nguyễn Tri Hạ mở to vì kinh ngạc, sau đó toàn bộ khuôn mặt cô đỏ bừng.
Cô tức giận trợn mắt nhìn anh mắng: “Anh... anh không biết xấu hổ.”
Rốt cuộc người đàn ông này còn bị thương không vậy?
Ngay cả việc nói ra một yêu cầu vô liêm sỉ như vậy mà anh cũng không sợ...
“Không ngờ cô lại vô lương tâm như vậy. Tôi có lòng tốt cứu cô, thế mà cô lại không đáp ứng được nhu cầu của tôi.”
Tư Mộ Hàn vô cùng thất vọng nói: “Thôi bỏ đi, tôi tự mình làm vậy. Cùng lắm là vết thương sẽ lại rách, chỉ cần khâu thêm vài mũi là được.”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến Tư Mộ Hàn phải khâu thêm vài mũi nữa thì chẳng còn gì thẹn thùng mà gật đầu lia lịa: “Tôi... Tôi đồng ý... với anh là được chứ gì.”
“Ngoan.”
Tư Mộ Hàn đạt được mục đích thì hôn lên mái tóc của Nguyễn Tri Hạ.
Ngay lập tức giọng điệu thành công của Tư Mộ Hàn khiến Nguyễn Tri Hạ giật mình.
Tại sao cô lại có cảm giác như đang bị người đàn ông này cho vào trong vậy nhỉ?
Cô hối hận còn kịp không?
Về phía Nguyễn Tử Nhu, thấy mình đã làm Tư Mộ Hàn bị thương thì sợ hãi chạy về căn hộ cũ.
Trước đó Đinh Uyển Du nhìn thấy cô ta hùng hổ đi ra ngoài, bây giờ lại hoảng sợ chạy về thì thình lình bước tới hỏi: “Nhu nhi, con sao vậy?”
Nguyễn Tử Như bị dọa đến mức hoang mang lo sợ, khi vừa nhìn thấy Đinh Uyển Dụn thì lập tức nhảy vào vòng tay của bà ta mà sợ hãi nói: “Mẹ, con đã giết người rồi, con đã giết Tư Mộ Hàn, con phải làm sao đây? Con có bị ngồi tù không?”
Cô ta không cố ý, cô ta chỉ muốn lên mặt dạy dỗ người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ đó thôi chứ chưa từng nghĩ sẽ giết người.
Sao lại như vậy chứ.
Đinh Uyển Du nghe Nguyễn Tử Nhu nói vậy thì đầu đau như búa bổ, đầu óc rối bời, nghi ngờ hỏi: "Nhu nhi, con vừa nói gì? Con đã giết Tư Mộ Hàn sao?”
Trời ạ!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đang yên đang lành, sao tự nhiên Nhu nhi lại đi giết Tư Mộ Hàn?
Nếu Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện, nhất định ông cụ Tư sẽ không buông tha bọn họ!
“Xảy ra chuyện gì!” Đinh Uyển Du lo lắng hét lên.
Nguyễn Tử Nhu kể lại toàn bộ sự việc cho Đinh Uyển Du nghe.
“Mẹ, con không cố ý đâu. Con chỉ muốn dạy cho con nhỏ Nguyễn Tri Hạ đó một bài học, không ngờ Tư Mộ Hàn lại xuất hiện, không ngờ anh ta lại bất ngờ lao đến như thế.
Mẹ ơi, con phải làm sao đây?”
Nguyễn Tử Nhu đã vô cùng sợ hãi và không biết phải làm gì.
“Nhu nhi à, con thật hồ đồ. Cho dù con có hận con nhỏ đó đến mức nào đi nữa thì cũng không nên làm ra những chuyện mất lý trí như vậy chứ.”
Đinh Uyển Du vội vã đi đi lại lại trong phòng, và rồi như thể nghĩ đến điều gì đó nên bất chợt hỏi Nguyễn Tử Nhu: “Nhu nhi, có chắc là con đã giết Tư Mộ Hàn chứ không phải chỉ làm cậu ta bị thương chứ?”
Tội giết người này sẽ nghiêm trọng hơn nhiều so với tội gây thương tích, và bà ta chỉ có thể hy vọng rằng Tư Mộ Hàn chỉ bị thương chứ không chết.
“Con không biết, con chỉ đâm vào ngực anh ta một nhát, sau đó sợ quá nên đã bỏ chạy.”
Nguyễn Tử Như nói với một giọng run rẩy.
"Con!"