Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Mộ Hàn thức cả đêm, sáng sớm đã đến công ty.


Anh đang định xuống nhà ăn ăn sáng, không ngờ lại gặp cô ở đây.


Mới tám giờ, sao cô đến sớm như vậy?


“Chào buổi sáng.” Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Sao hôm nay cô Nguyễn đến sớm vậy?”


"Hôm nay tôi cố gắng đến sớm để xem anh Mộ Tư có cần giúp đỡ gì không."



"Hôm qua anh vì cứu tôi nên bị bỏng, lúc trở về nghĩ nghĩ cảm thấy vô cùng băn khoăn, nên muốn xem tôi có thể làm gì để giúp đỡ cho anh không?"


"Đúng rồi, anh Mộ Tư, tối qua anh có bôi thuốc không? Bây giờ có cần tôi bôi cho anh không?"


Nguyễn Tri Hạ chớp mắt với người đàn ông, khuôn mặt nhỏ có toát lên một bầu không khí trẻ trung trong sáng và ngây thơ.


Tư Mộ Hàn sửng sốt trước những lời nói của cô gái nhỏ.


Nghe thấy cô gái nhỏ thẳng thắn nói muốn giúp anh bôi thuốc, anh không khỏi nhíu mày: "Không cần."


Cô gái của anh sao vậy?


Sáng sớm đã xum xoe với người đàn ông khác”, nghĩ anh chết rồi sao?


Nguyễn Tri Hạ tiếc nuối: "Thực sự không cần sao?"




Nhìn thấy cô gái nhỏ còn đang vô cùng tiếc hận vì không thể bôi thuốc, Tư Mộ Hàn tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Không cần!"


Sau đó anh lại nói: "Nhớ ngày hôm qua cô Nguyễn còn thấy tôi thì tránh không kịp, sao hôm nay lại không sợ tôi nữa?"


Nguyễn Tri Hạ xua tay, thản nhiên nói: “Trước đây tôi hiểu lầm anh, nhưng sau khi anh hy sinh tính mạng để cứu tôi ngày hôm qua.


Tôi cảm thấy anh là người tốt nên không có gì phải sợ. Dù sao thì anh Mộ Tư cũng sẽ không ăn thịt tôi"


"Ồ?" Tư Mộ Hàn cười khẩy, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo: "Ý của cô Nguyễn là có thể thích tôi sao?"


ID2


Cô Nguyễn nào đó không chút để ý cười: "Ai biết được? Chưa biết chừng sẽ như vậy?"


Cô giống như đang nói đùa.


Tư Mộ Hàn thiếu chút nữa thì hộc máu sau khi nghe những lời của Nguyễn Tri Hạ.


Hôm qua ai mới nói chỉ yêu mình anh chứ?


"Không phải cô Nguyễn nói chỉ yêu chồng cô sao?"


Tư Mộ Hàn nghiến răng.


Nguyễn Tri Hạ nghe vậy không khỏi cong môi lên: "Ừm, ngày hôm qua, tôi thực sự chỉ yêu một mình chồng tôi. Nhưng hôm nay..."


Cô sờ sờ cằm, tựa hồ đang suy nghĩ, sau khi suy nghĩ khoảng một phút, cô nói: "Tôi phát hiện anh Mộ Tư cũng rất tốt."


Khi nói xong lời này, mắt Nguyễn Tri Hạ lóe lên một tia ranh mãnh.


Cô gái của anh đang có tâm tư với người đàn ông khác sao?


Tư Mộ Hàn đột nhiên tiến lại gần cô, đè cô dựa vào tường, một tay chống vào tường, tay còn lại bóp cằm cô, nói với vẻ quỷ dị không rõ.


"Cô Nguyễn định vứt bỏ chồng cô và đến với tôi sao?"


Nguyễn Tri Hạ lập tức ngước mắt lên, đôi mắt trong veo chớp chớp, có chút nhanh nhẹn: "Không thể sao?"


"Tôi nghĩ anh Mộ Tư tốt hơn chồng tôi."


"Suy cho cùng thì chồng tôi vừa xấu lại vừa tàn tật, còn độc đoán và ích kỷ, hay tự cho mình là đúng, anh ấy luôn không cho phép tôi thế này, không cho phép tối thế kia, nhưng anh ấy lại có thể làm bất cứ điều gì mình muốn."


Không phải anh thích diễn sao?


Diễn!


Tiếp tục diễn!


Cô cùng anh vui đùa, xem cuối cùng là ai chơi ai!


Khuôn mặt của Tư Mộ Hàn trở nên tái mét.


Bàn tay dựa vào tường không khỏi nắm chặt thành nắm đấm, anh tức giận bật cười: "Tình yêu của cô Nguyễn thật là nông cạn, nói yêu liền yêu, không yêu thì không yêu!"


Nguyễn Tri Hạ cũng không khó chịu, cô nâng cằm lên, cười đến lóa mắt: "Ai nói không phải chứ?"


"Gì mà tình yêu chứ, chỉ là thứ lừa dối trẻ con thôi, ai đối tốt với tôi thì tôi sẽ yêu người đó, ví dụ như bây giờ..."


"Anh tốt với tôi thì tôi cũng yêu anh."


Nguyễn Tri Hạ quyết tâm làm cho anh không thoải mái.


Nghĩ đến việc anh đang trêu đùa cô như một kẻ ngốc, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chính mình đúng là một kẻ ngốc.


Cô nghĩ đến việc hôm qua nói với anh rằng cô yêu anh và sẽ không phản bội anh, người đàn ông này hẳn là khá đắc ý!


Anh cưới cô, chắc là vì cái này.


Trong khi sử dụng thân phận của Tư Mộ Hàn để đối xử tốt với cô và khiến cô yêu anh, đồng thời sử dụng thân phận của Mộ Tư để làm nhục cô và khiến cô xấu hổ.


Tư Mộ Hàn đột nhiên buông Nguyễn Tri Hạ ra và lùi lại vài bước.


Anh nhìn khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ, nhìn một cách gắt gao như thể muốn nhìn vào đến trái tim cô.


Nhìn thấy người phụ nữ nhỏ nhắn nở nụ cười thật rực rỡ, không có một chút giả dối nào khiến anh có chút bối rối.


Như thể cô nói rằng cô yêu anh, thực sự chỉ là nói mà thôi.


"Anh Mộ Tư bị làm sao vậy? Lúc nãy không phải anh nói thích tôi sao?"


Nguyễn Tri Hạ từng bước đi về phía người đàn ông, đưa tay chạm vào chiếc mặt nạ lạnh lùng của người đàn ông.


Ngón tay thon dài xoa mặt nạ, cô cười khúc khích nói: "Nói đến đây, tôi rất muốn nhìn thấy bộ mặt thật của anh Mộ Tư đó?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK