Không phải anh ta đã đi rồi sao?
Còn quay lại làm gì nữa?
Không biết cô ấy nhìn thấy anh ta là thấy phiền hay sao?
“Tôi bị điên đấy, cô giết con của tôi thì cô phải bồi thường lại cho tôi một đứa.”
Đường Ngọc nghiến chặt răng rít lên, thật sự muốn giết chết cô gái miệng thiếu đòn này mà.
Cô ấy cứ liên tục nhắc nhở anh ta rằng cô ấy không muốn sinh con cho anh ta đúng không?
Thế thì anh ta lại càng muốn cô phải sinh con.
Anh ta không tin mình không thu phục được cô gái này.
Một đứa bé không giữ được vậy thì hai đứa.
Tóm lại cả đời này cô ấy chỉ có thể là người phụ nữ của anh ta.
La An An nghe thấy lời này của Đường Ngọc, cả người đều ngơ ngẩn.
Sau đó cô ấy chợt hoàn hồn lại, bắt đầu sợ hãi giãy giụa.
“Đường Ngọc, anh thả tôi ra, anh bị điên đấy à, tôi mới không thèm sinh con
cho anh.”
Cô ấy không muốn mang thai.
Có đánh chết cũng không muốn.
Cô ấy sợ rằng mang thai rồi cô ấy sẽ thật sự sinh nó ra.
Cô ấy không muốn sinh con cho Đường Ngọc.
Không muốn chút nào.
“La An An, cô không thoát khỏi tay tôi được đâu, mãi mãi cũng không thể.”
“Cô giết một đứa bé của tôi thì tôi bắt cô sinh hai đứa. Cô giết hai đứa thì tôi bắt cô sinh bốn đứa.”
La An An tức giận trợn trừng mắt nhìn Đường Ngọc.
Đột nhiên cô ấy cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi.
Người đàn ông này chính là một kẻ điên.
Anh ta muốn phá hủy cô ấy.
Nguyễn Tri Hạ vô cùng vất vả mới đuổi kịp hai người.
Nhìn thấy La An An giãy giụa trong lòng Đường Ngọc, theo bản năng cô quăng túi xách của mình lên, chạy vội qua đó vung tay đập mạnh túi xách lên lưng Đường Ngọc.
“Thả An An ra cái tên khốn nạn này.”
Dám bắt nạt An An của cô, xem cô có xử lý anh ta không.
Đường Ngọc bị Nguyễn Tri Hạ đập vào lưng đau điếng.
Anh ta quay đầu trợn mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái: “Đồ thối tha này, cô tự tìm cái chết phải không?”
Nguyễn Tri Hạ không phải hạng dễ bị dọa sợ.
Ngay cả Tư Mộ Hàn mà cô còn không sợ.
Còn sợ một tên Đường Ngọc nhỏ nhoi này hay sao?
Cô quăng túi xách lên, nên túi bụi lên người anh ta.
Đường Ngọc không nhịn được nữa, thả La An An xuống, tóm chặt lấy cổ tay Nguyễn Tri Hạ.
“Cô muốn chết à, Đường Ngọc tôi vốn không đánh phụ nữ, cô là người đầu tiên đấy.”
D)
Vừa nói, anh ta vừa giơ nắm đấm lên định đánh Nguyễn Tri Hạ.
“Đường Ngọc, cậu dám đánh cô ấy thử xem?”
Một giọng nói lạnh lùng âm u xuyên qua hành lang truyền tới.
Đường Ngọc cả kinh, động tác cũng dừng lại.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn ngược sáng mà đến, không khỏi vô cùng vui mừng.
Cô nhất thời chạy về phía Tư Mộ Hàn, tức giận tố cáo với anh: “Chồng ơi, tên kia muốn đánh người ta.”
Tư Mộ Hàn tức khắc nhìn về phía Đường Ngọc còn đang giơ nắm đấm, giọng nói lại càng thêm lạnh lẽo: “Cậu muốn đánh người phụ nữ của tôi ư?”
Đường Ngọc nhìn thấy Tư Mộ Hàn, lại nhìn Nguyễn Tri Hạ đang núp sau lưng Tư Mộ Hàn, đột nhiên có thứ gì đó liên hệ lại với nhau.
Da đầu anh ta lập tức cảm thấy tê dại.
“Anh họ, em không biết cô ấy là người của anh.”
Mę kiếp.
Sao người phụ nữ này lại là vợ của anh họ chứ?
Vừa rồi anh ta
Đột nhiên anh ta cảm thấy đau mông quá...
“Đường Ngọc, mấy năm không gặp giờ cậu giỏi giang quá nhỉ, còn dám giờ nắm đấm với chị dâu cậu rồi.”
Tư Mộ Hàn đương nhiên không biết cô gái nhỏ nhà mình đã xảy ra mâu thuẫn gì với em họ nhà mình.
Nhưng mà anh cũng không cần biết.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến cô gái nhỏ của anh vậy thì nhất định là lỗi của đối phương.
“Anh họ, là chị dâu khiêu khích em trước nên em mới phải phản kích lại.”
Đường Ngọc thả tay xuống, hơi kinh sợ nhìn Tư Mộ Hàn. Có thể nhìn ra dường như anh ta rất kính sợ Tư Mộ Hàn.
Đồng thời còn mang theo sự sợ hãi vô hình.