Vì vậy Nguyễn Tri Hạ đã bị vứt bỏ như thế.
Cô ảo não quay về phòng ngủ.
Liếc mắt nhìn Tư Mộ Hàn đang dựa vào thành giường gỗ máy tính.
Cô bĩu môi gọi: “Chồng ơi.”
Rồi leo tót lên giường, níu lấy cánh tay Tư Mộ Hàn, bộ dạng vô cùng ấm ức.
Tư Mộ Hàn nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, vô cùng bất đắc dĩ đặt máy tính xuống, vươn tay đặt lên bả vai cô, giọng nói trầm thấp hỏi: “Sao thế?”
Thật ra thì không cần hỏi anh cũng có thể đoán ra được đại khái như thế nào rồi.
Nhưng mà anh cứ cố ý giả ngu.
Nguyễn Tri Hạ buồn rầu nói: “Các cậu ấy thật quá đáng, thế mà lại vứt bỏ em”
Thật đáng ghét.
Đã nói là chị em cây khế.
Nói bỏ là bỏ, đúng là giả dối.
“Không sao, còn có anh mà.”
Anh rất hài lòng với sự thức thời của hai cô gái kia.
Cuối cùng cũng đã làm chuyện đúng đắn.
Có điều bề ngoài vẫn phải làm cho trọn vẹn.
Không thể để cho cô gái nhỏ của anh nhìn ra được mình đang vui mừng.
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên nhìn anh, cứ cảm thấy anh đang cười trên nỗi đau của người khác.
Nhất thời tức giận trợn mắt nhìn anh một cái: “Anh đang cười trộm có đúng không?”
“Nói cho cùng cũng là vì anh nên các cậu ấy mới đuổi em ra ngoài
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy khổ không chịu được.
Có một ông chồng như máy điều hòa không khí di động, dọa đến nỗi bạn thân không dám ngủ chung với mình.
Quá là đau lòng.
“Rồi rồi rồi, là anh không đúng.”
Mặc kệ anh đúng hay không, đều là lỗi do anh.
Nguyễn Tri Hạ thở dài than thở, ôm lấy Tư Mộ Hàn hôn anh một cái.
“Tư Mộ Hàn, rõ ràng anh đâu có đáng sợ như vậy đúng không, sao mà các cậu ấy lại sợ anh như thế chứ?”
Tư Mộ Hàn chỉ cười không nói.
Anh có đáng sợ hay không e là chỉ có người khác mới biết được.
Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cô giơ tay gập máy tính của Tư Mộ Hàn lại, đặt lên trên tủ đầu giường.
Sau đó cô ôm chầm lấy anh, nũng nịu nói: “Chồng ơi đi ngủ thôi có được không?
Từ lúc anh trở về cứ bận bịu suốt thôi.
Vành mắt đã thâm quầng đen sạm đi.
Cô thấy mà đau lòng.
Không thể để cho anh lại thức khuya nữa.
Tư Mộ Hàn nhìn hành động của Nguyễn Tri Hạ, âm thầm mỉm cười.
Anh với tay tắt đèn, chồm qua người cô nằm xuống giường.
Anh người dựa sát vào nhau từ từ tiến vào mộng đẹp.
Buổi sáng thức dậy.
Lúc Nguyễn Tri Hạ xuống lầu cô phát hiện mấy người giúp việc đều nhìn cô với ánh mắt kì quái.
Cô cũng không để ý lắm.
Sau khi ăn điểm tâm xong.
Cô đi xem La An An trước.
La An An đang cầm điện thoại không biết đang xem gì.
Sau khi nhìn thấy cô đi vào, cô ấy chợt giấu nhẹm điện thoại đi.
La An An hơi chột dạ nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẫy tay với cô: “Hạ Hạ, chào buổi sáng nhé.”
Nguyễn Tri Hạ nhướng mày không hiểu gì nhìn Là An An, cứ cảm thấy cô nàng cũng kì lạ kiểu gì.
Có điều cô cũng không đi truy cứu.
Chỉ gật đầu với cô ấy, nói: “Chào buổi sáng”
Sau đó lại nói: “An An, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, muốn làm gì thì cứ bảo người giúp việc làm là được”
La An An gật đầu lia lịa: “Biết rồi.”
“Vậy tớ đi nhé”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói, lại ngoài nhìn Là An An.
An An cười hì hì nhìn cô, nhưng cô cứ cảm thấy kì quái khó tả.
Nguyễn Tri Hạ xoay người đi ra ngoài.
La An An nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vội vàng cầm điện thoại lên, nhanh chóng lướt Weibo.