Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tư Mộ Hàn không muốn nhắc đến chuyện này, ông cụ Tư ngày càng cảm thấy cháu trai nhà ông không làm được chuyện đó.


Ông cũng không tiện hỏi thêm, để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của anh.


Xem ra ông phải bảo nhà bếp hầm cho cháu ba canh thập toàn đại bổ để bồi bổ cho cháu ba mới được.


Sau khi trò chuyện với ông cụ một lát, Tư Mộ Hàn quay trở về phòng.



Vì chân bị thương, Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn ngăn không cho chạy lung tung khắp nơi, cho nên cô đành phải nằm trên giường, cầm điện thoại di động, lướt WeChat với cô bạn cực kỳ thân La An An.


Tuế Nguyệt An Hảo: [Hạ Hạ, con tiện nhân Nguyễn Tử Nhu được thả ra khi nào thế? Ban ngày tớ nhìn thấy cô ta ở trường học rồi.]


Tĩnh Hậu Thời Quang: [Hôm nay.]


Tuế Nguyệt An Hảo: [Tình huống gì vậy trời! Không phải cô ta bị đại ma vương nhà cậu khởi tổ rồi sao? Sao lại được thả ra rồi?]


Tĩnh Hậu Thời Quang: [Là tớ bảo anh ấy rút đơn kiện.]


Tuế Nguyệt An Hảo: [Tại sao thế?]




Tĩnh Hậu Thời Quang: [Nói ra dài lắm, ngày mai gặp mặt, tớ sẽ nói tường tận cho cậu nghe.]


Tuế Nguyệt An Hảo: [Được, được. Lại nói, trước đó cậu nói đi tham gia tiệc cùng với đại ma vương nhà cậu, giờ thế nào rồi?]


Tĩnh Hậu Thời Quang: [Bị ông nội anh ấy công khai rồi.]


Tuế Nguyệt An Hảo: [Quào, được đó Hạ Hạ, cái này được khẳng định rồi nhỉ? Sau này sợ là không ai dám tùy tiện đắc tội cậu nữa đâu.


Tĩnh Hậu Thời Quang: [Haizz..]


Tuế Nguyệt An Hảo: [Sao vậy, sao vậy, đang yên lành sao lại thở dài?]


Tỉnh Hậu Thời Quang: [Chịu nhiều áp lực quả.]


Tuế Nguyệt An Hảo: [Hạ Hạ, cậu đang muốn kéo thù hận à?]


Tĩnh Hậu Thời Quang: [Có sao. (Mặt chân thành.)]


Tuế Nguyệt An Hảo: [Có việc gấp, ngày mai lại nói, tạm biệt.]


Nguyễn Tri Hạ: ...


Giờ này thì An An có thể có việc gì gấp chứ?


Chẳng lẽ lại là Đường Ngọc?


Sau khi thoát khỏi hộp trò chuyện, Nguyễn Tri Hạ tùy tiện ném điện thoại lên đầu giường, vùi đầu trên giường, trong lòng bắt đầu có chút muộn phiền.


Thật ra, mấy ngày nay cô luôn cảm thấy có chút không chân thật.


Đối với tin tức mình đã kết hôn, cô vẫn đang có hại không thích ứng.


Cô thực sự đã gả cho người ta rồi.


Thật khó có thể tưởng tượng.


Về sau cuộc sống sẽ như thế nào?


Nằm sấp một lát, cứ thiếp đi như thế.


Khi Tư Mộ Hàn quay về, những gì anh nhìn thấy là cô vợ bé bỏng của anh đang nằm trên chiếc giường mà chẳng có chút hình tượng, ngủ rất say.


Anh lắc đầu, chuyển động xe lăn, đi vào phòng tắm.


Sau khi rửa mặt xong trở về, cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ, ngay sau đó là giọng nói của Tả quản gia từ ngoài cửa truyền đến: "Cậu chủ, cậu đã ngủ chưa?"


Sau khi Tư Mộ Hàn đắp chăn bông cho cô vợ nhỏ, anh quay xe lăn, mở cửa phòng ra, nhìn Tả quản gia đang bưng một bát thuốc màu đen ở ngoài cửa. Anh vô thức nhíu mày lại, lạnh lùng hỏi: "Làm sao vậy?"


Tả quản gia cung kính đáp: "Cậu chủ, đây là canh thuốc mà ông cụ bảo tôi đưa tới cho cậu, nói là bồi bổ sức khỏe cho cậu, bảo cậu uống hết."


Tư Mộ Hàn nhìn chén nước thuốc đen tuyền kia đã cảm thấy khó nuốt.


Anh không muốn uống, cũng không muốn phật lòng tốt của ông cụ. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn cầm chén nước thuốc đen đậm lên uống cạn.


Mùi vị đúng như anh dự đoán, khó nuốt vô cùng.


Chịu đựng cảm giác khiến người ta buồn nôn trong miệng, Tư Mộ Hàn cứng rắn buộc mình uống cạn chén canh thuốc kia.


Tư Mộ Hàn đặt bát xuống, cau mày nói: "Về nói với ông nội rằng thân thể của tôi không có việc gì cả, về sau không phải làm cái này nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK