"Nhóc con này thật biết khiến người khác vui vẻ."
Nghe những lời không hề giả dối của Nguyễn Tri Hạ, nụ cười của ông ngày càng tươi hơn.
Ông biết mình không nhìn nhầm người, cô gái này thật khiến người khác vui vẻ.
"Đâu có đầu! Cháu nói thật mà."
Bởi vì hồi nhỏ không được Nguyễn Thiên Dân yêu thích, cũng không được bà nội Nguyễn yêu thương.
Ngoại trừ mấy năm mẹ cô còn sống, cô chưa từng được trải qua sự ấm áp của tình cảm gia đình.
Bây giờ cô có ông cụ khiến cô cảm nhận được sự ấm áp của những người thân trong gia đình dành cho nhau.
Hơi ấm đã mất từ lâu trở lại khiến cô cảm thấy vui vẻ, nở nụ cười chân thành.
"Nếu sau này Tam nhi dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với ông nội, ông nội sẽ thay cháu dạy dỗ nó."
Ông cụ cười sảng khoái.
"Vậy thì tốt quá, Tư Mộ Hàn thích nhất là bắt nạt cháu, ông nội có thể dạy dỗ = anh ấy thật
sao?"
Nguyễn Tri Hạ cũng cười theo.
"Đúng đúng, ông nội nhất định phải dạy dỗ nó thật tốt."
Hai người nói chuyện, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng cười giòn tan, trong biển hoa có vẻ đặc biệt ồn ào ấm áp.
Xa xa, Tư Mộ Hàn đang ngồi trên xe lăn nhìn hai ông cháu trong gian nhà hoa, nghe tiếng cười nói trong gió, đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng vô hình.
Quan Diêm đứng ở phía sau nghe được tiếng cười khúc khích từ xa truyền đến, không khỏi cảm thán: "Mợ chủ thật là đặc biệt, có thể làm cho ông chủ cười vui vẻ như vậy."
Trên người Nguyễn Tri Hạ rốt cuộc có ma lực gì vậy?
Không chỉ cậu chủ vì cô mà thay đổi, ngay cả ông chủ cũng vô cùng yêu thích cô, thậm chí còn đưa cô đi chiêm ngưỡng vườn hoa do chính tay bà chủ trồng.
Thật là một người tuyệt vời.
Chỉ mong cô sẽ không biến mất đột ngột như cô Nhã.
Nếu cũng giống như vậy, cậu ta thật sự không thể tưởng tượng được cậu chủ của mình sẽ trở thành như thế nào.
"Trở về đi."
Giọng nói lạnh lùng của Tư Mộ Hàn không thờ ơ như mọi khi, thay vào đó là một nét dịu dàng khó nhận ra.
"Được."
Ngay lập tức Quan Diêm đẩy Tư Mộ Hàn ra khỏi vườn hoa.
Sau khi rời khỏi nhà cũ.
Nguyễn Tri Hạ có việc phải làm, vì vậy Tư Mộ Hàn đã đưa cô đến trường.
Cô trở lại ký túc xá.
La An An nhìn vết đỏ trên cổ Nguyễn Tri Hạ, mím môi cười đầy ẩn ý: "Tiểu Hạ, đúng là người kết hôn rồi có khác, trên người toàn mùi vị của chuyện vợ chồng."
"Câm miệng, cậu còn cười à!"
Nguyễn Tri Hạ tức giận ôm chặt cổ, hai má đỏ bừng, trong lòng lại hận Tư Mộ Hàn.
Tối qua cô đã đồng ý giúp anh.
Mà anh còn ôm lấy cô rồi hôn, thậm chí cố tình để lại một dấu hickey trên cổ cô.
"Được, được rồi, tớ sai rồi, tớ không nên cười nhạo cậu."
"Nhưng mà Tiểu Hạ, gần đây cậu không để ý mình càng ngày càng nữ tính sao? đúng là người có tình yêu tưới tắm có khác."