Có lẽ chính cháu ba cũng không biết mình dịu dàng như thế nào đâu.
Chuyện của con cháu, ông sẽ không xen vào, hy vọng bọn trẻ sẽ trải nghiệm và trân trọng cuộc sống!
Suy cho cùng, yêu nhau thì dễ, bên nhau mới khó.
Ông và bà cụ cũng đã trải qua những thăng trầm rồi mới đến được với nhau. Chỉ mong cháu trai của ông đừng như ông, đường tình nhấp nhô.
Tư Mộ Hàn vốn dĩ không muốn ở lại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của ông cụ, cuối cùng vẫn sửa miệng: "Dạ."
"Hữu quản gia, ông lập tức cho người đi dọn dẹp phòng ngủ của cháu ba một chút. Tối nay cháu ba sẽ ở lại."
Ông cụ Tư vui mừng vô cùng.
Cháu trai của ông đã nhiều năm rồi không về ở nhà cũ.
Ông thật sự vui mừng khôn xiết.
Hữu quản gia tương đối lạnh nhạt, vui buồn không hiện ra mặt, gật đầu với ông cụ Tư rồi đi sắp xếp người dọn dẹp phòng.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên ghế sô pha như một đứa trẻ ngoan, lưng thẳng, eo thẳng.
“Hạ Hạ phải không?” Ông cụ Tư hiền lành nhìn Nguyễn Tri Hạ, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ vẻ hòa ái.
"Đây là quà gặp mặt ông nội cho cháu."
Ông cụ Tư sai người mang đến một sợi dây chuyền ngọc bích vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ giao cho Nguyễn Tri Hạ, mỉm cười thúc giục: "Nào, đeo vào thử xem."
Nguyễn Tri Hạ nhìn sợi dây chuyền ngọc bích màu sắc tuyệt đẹp, được yêu thương mà lo sợ. Cô vô thức từ chối: "Không, ông nội, thứ này quá quý giá rồi, cháu không thể cầm được."
Thoạt nhìn đã thấy sợi dây chuyền này không hề rẻ. Cô ước tính nó có giá khởi điểm ít nhất là tám ngàn vạn nhân dân tệ.
Làm sao có dám nhận một món quà lớn như thế này!
Thật sự là khiến cô sợ hãi mà.
"Ông nội đưa cho thì cứ việc nhận đi."
Tư Mộ Hàn nhận lấy, đeo nó vào cho cô mà không cho phép từ chối.
Nhìn thấy những viên ngọc bích được đính trên sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh trên chiếc cổ trắng ngần của cô, Tư Mộ Hàn hài lòng híp mắt lại: "Ánh mắt của ông nội không tệ, sợi dây chuyền này rất hợp với Hạ Hạ"
"Đó là điều chắc chắn rồi, ánh mắt của ông có khi nào kém đâu."
Ông cụ Tư đắc ý ngẩng đầu lên, tỏ vẻ rất tự tin vào ánh mắt của chính mình.
Hai ông cháu thật sự cảm thấy nó rất xứng với Nguyễn Tri Hạ.
Đáng thương cho Nguyễn Tri Hạ bị buộc phải đeo sợi dây chuyền trị giá mấy nghìn vạn tệ, động cũng chẳng dám động, sợ vừa không cẩn thận là sẽ làm hỏng mất sợi dây chuyền có giá trị xa xỉ này.
Phòng làm việc.
"Cháu ba, cháu nói thật cho ông nội tiết, cái kia của cháu, còn được hay không?"
"Phụt..."
Lúc này Tư Mộ Hàn đang uống trà, nghe xong lời ông cụ Tư nói thì bất thình lình phun ra.
Ông cụ Tư bình tĩnh lau sạch nước trà bị Tư Mộ Hàn phun ra, tiếp tục hỏi: “Ông nghe mà Lâm nói cháu và con bé kia đến giờ vẫn chưa viên phòng.
Cháu thành thật nói cho ông nội biết, chỗ đó của cháu có phải thật sự không được hay không? Mặc dù ông nội lớn tuổi nhưng vẫn chịu được."
Thực ra, từ trước đến nay ông luôn muốn biết chỗ đó của cháu trai ông có bị ảnh hưởng gì không, có phải không cứng nổi nữa không.
Nhưng vì lòng tự trọng của cháu trai, ông luôn cố nhịn mà không hỏi.
Nhưng mà đêm nay bị thằng con trai khốn nạn kia nhắc tới như vậy, ông thật sự không thể ngồi yên.
Ông tự tiện cưới một cô Vợ cho cháu trai, là để anh có thể trổ cành tán lá. Nhưng ông nghe má Lâm nói, dường như cho tới bây giờ hai đứa này vẫn chưa chính thức viên phòng.
Ông nghĩ, có phải thật sự hỏng rồi hay không, không còn dùng được nữa hay không?
Mặc dù ông rất muốn ôm chặt trai, nhưng nếu quả thực chỗ đó của cháu ba không được, ông cũng chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối thôi.
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn tức thì đen lại. Anh đặt tách trà xuống, nói: "Được rồi ông nội, ông đừng lo lắng về chuyện này. Trong lòng cháu có sắp xếp riêng."
Xem ra anh phải đẩy nhanh tiến độ hơn rồi, nếu không anh đã "tàn" lại "xấu", giờ lại còn thêm "không được". Trong lòng anh có nỗi khổ, nhưng anh không thể nói.
"Được rồi."