Nguyễn Tri Hạ đáng chết, rốt cuộc cô ta đã làm gì với ba chứ!
Vì sao ba lại phải nghe lời cô ta như thế? Còn vì cô ta mà đánh mẹ mình, bây giờ còn muốn đuổi bọn họ ra ngoài nữa.
Nhìn thấy hai mẹ con ầm ĩ như vậy, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất phiền.
“Bữa cơm này rốt cuộc có cần ăn nữa hay không? Không ăn nữa thì để tối về.”
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn Nguyễn Thiên Dân, hơi mất kiên nhẫn.
Nguyễn Thiên Dân thấy thế liền cắn răng nói với người giúp việc: “Người đâu! Đuổi hai mẹ con này ra ngoài cho tôi!”
Người giúp việc đứng ở bên cạnh thấy thế lập tức bước lên kéo lấy Đinh Uyển Du: “Bà chủ, mời bà đi cho”
Nhìn thấy Đinh Uyển Du bị đuổi ra khỏi nhà, người giúp việc cũng vui mừng khôn xiết.
Bọn họ sớm đã chịu đủ người phụ nữ này rồi, tâm trạng không tốt liền mang bọn họ ra trút giận, bây giờ bị đuổi ra ngoài rồi, đáng đời!
Đinh Uyển Du không ngờ Nguyễn Thiện Dân lại nói như vậy, bà ta vùng người một cái, giãy ra khỏi người giúp việc, lao vào Nguyễn Thiên Dân gào thét:
“Ông hay lắm Nguyễn Thiện Dân, tôi vì ông mà nhẫn nhịn chịu nhục nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới chờ được đến lúc ông cho tôi một danh phận.”
“Nhưng bây giờ ông lại vì Nguyễn Tri Hạ mà đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà! Rốt cuộc ông có lương tâm hay không vậy?”
Đinh Uyển Du vừa khóc như mưa vừa nói.
Dáng vẻ yếu mềm quả thực khiến cho người ta nhìn mà đau lòng.
Nhưng Nguyễn Thiện Dân là người lòng dạ sắt thép, đừng nói là thương xót bà ta, chỉ cần nhìn thấy bà ta liền nhớ tới vừa rồi Nguyễn Tử Nhu luôn miệng gọi Nguyễn Tri Hạ là con hoang này con hoang kia, ông ta liền hận không thể cho bà ta thêm mấy cái tát.
Đừng cho rằng ông ta không biết vì sao Nguyễn Tử Nhu học được cái kiểu nói này, còn không phải là nó bắt chước theo người lớn sao!
Thân phận của Nguyễn Tri Hạ còn không đến lượt bà ta chỉ chỉ trỏ trỏ!
“Còn đứng đực ra đó làm gì! Còn không mau lỗi người ra ngoài cho tôi!”
Nguyễn Thiện Dân quát.
“Không.”
“Nguyễn Thiện Dân, ông không thể tuyệt tình như thế!”
Đinh Uyển Du không thể ngờ được Nguyễn Thiện Dân thật sự tuyệt tình như thế, thật sự muốn đuổi bọn họ ra ngoài.