Nơi này vốn không phải là nơi cô có thể ở.
Nếu như có mặt dày mày dạn tiếp tục ở lại chỗ này, ngay cả cô cũng muốn khinh bỉ chính mình.
Rời đi cũng tốt.
Dù sao cô cũng chỉ cử hành hôn lễ với anh, còn chưa đi đăng kí kết hôn.
Rời đi chẳng qua cũng chỉ là quay lại quỹ đạo sống trước kia, từ đây hai người chính là người dưng xa lạ.
Cô tới rất vội vàng, không có đồ vật gì, chỉ có vài bộ quần áo và mấy chục cái túi xách.
Cô đeo cái túi lớn lên vai, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Mà trước cửa sổ trong thư phòng ở lầu hai, một bóng dáng cao to vẫn luôn đưa mắt nhìn người phụ nữ, mãi cho đến khi bóng lưng của cô biến mất sau cổng lớn của biệt thự.
Thu tầm mắt lại, Tư Mộ Hàn quay người đi xuống lầu.
Dưới lầu, má Lâm đứng ở trước cửa nhà, nhìn Tư Mộ Hàn ngồi tại trên xe lăn, trên mặt có chút oán giận.
"Cậu chủ, vết thương của mợ chủ còn chưa lành, sao cậu lại bắt cô ấy rời đi chứ?"
Má Lâm đã biết được hết thảy mọi chuyện từ chỗ Quan Diêm, mặc dù rất tức giận về hành động của nhà họ Nguyễn, nhưng bà ấy cũng thật sự rất thích Nguyễn Tri Hạ.
ít nhất so với Nguyễn Tử Nhu bà ấy chưa từng gặp, bà ấy càng ưa thích Nguyễn Tri Hạ làm chủ của mình.
"Má Lâm, cô ấy không phải mợ chủ." Tư Mộ Hàn chỉnh sửa cách gọi của má Lâm.
"Thế nhưng mà..."
Má Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng mà Tư Mộ Hàn lại lạnh lùng cắt ngang bà ấy: "Má Lâm!"
Cách làm việc của anh còn chưa tới phiên một người hầu chất vấn!
Cho dù bà ấy là má Lâm nuôi anh từ nhỏ!
"Thật xin lỗi, cậu chủ."
Má Lâm biết mình vượt quá giới hạn, cúi đầu, nhưng là trong lòng vẫn không thể ngừng lo lắng cho Nguyễn Tri Hạ, để tránh mình quá nhiều chuyện, nói gì đó chọc cho Tư Mộ Hàn không vui, má Lâm dứt khoát quay người đi đến chỗ khác.
Sau khi rời khỏi Đế Uyển, Nguyễn Tri Hạ trực tiếp về nhà họ Nguyễn
Mặc dù cô rất không muốn về, nhưng trong nội tâm của cô cứ nhắc mãi vết thương trên người Nguyễn Tử Hành.
DR
Sau khi Nguyễn Tri Hạ vào cổng thì thấy một người hầu đang quét dọn vệ sinh, không hề nhìn thấy bóng dáng của Đinh Uyển Du và Nguyễn Tử Nhu.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng vẫn là mở cổng, đi vào.