Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Mộ Hàn hôn rất lâu mới buông cô ra.


Nhìn môi cô bị hôn đến sưng đỏ, ánh mắt Tư Mộ Hàn lóe lên.


Anh ôm cô vào lòng, thở dài: “Hạ Hạ, em sẽ không rời xa anh phải không?"


Nguyễn Tri Hạ không biết rốt cuộc anh bị làm sao?


Sao bỗng nhiên bắt đầu trở nên không có cảm giác an toàn rồi?


Tuy không biết vì sao anh như vậy.



Nhưng cô vẫn ôm lấy anh, không ngừng gật đầu: “Vâng, em sẽ không rời xa anh, vĩnh viễn sẽ không."


Bọn họ phải vĩnh viễn ở bên nhau, mãi cho đến khi cái chết chia lìa bọn họ.


Nguyễn Tri Hạ nghĩ vậy.


Nhưng trong lòng Tư Mộ Hàn vẫn rất bất an.


Anh cảm thấy mình không thể ôm tới cô nữa rồi.


Anh sắp sửa mất đi cổ rồi.


Anh không muốn thừa nhận.


Nếu quả thật chứng thực giữa bọn họ thật sự có quan hệ huyết thống.


Anh còn có thể giữ cô lại bên người sao?




Anh không biết.


Hiện tại anh chỉ có thể, có thể ôm một lát lại một lát.


Sau khi trở lại Đế Uyển.


Nguyễn Tri Hạ kéo Tư Mộ Hàn mang theo cái lạnh về phòng tắm.


Để anh rửa sạch mùi rượu cùng mùi hương Nguyễn Tử Nhu để lại trên người anh!


"Tắm rửa cho sạch sẽ, rửa sạch mùi hương mà ả gái điếm kia để lại trên người anh cho em!"


Nguyễn Tri Hạ cứ nghĩ là lại thấy giận sôi gan.


Ảgái điếm Nguyễn Tử Nhu kia, thật đúng là không thể yên tĩnh được một lúc nào hết.


Lại dám thừa dịp người đàn ông nhà cô uống say, mượn cơ hội cuỗm mất người đàn ông như miếng mồi béo bở nhà cô!


Cô ta đúng là không biết xấu hổ.


Lúc Tư Mộ Hàn tàn phế, cô ta tránh không kịp.


Hiện giờ người đàn ông nhà có khỏe rồi, cô ta trái lại giống như con ruồi, dính lấy không buông!


Thật sự ghê tởm muốn chết!


“Hạ Hạ, em tắm giúp anh"


Tư Mộ Hàn giữ chặt tay cô, không cho cô ra ngoài.


Nguyễn Tri Hạ hung dữ trợn mắt lườm anh: “Anh nghĩ cũng hay nhi! Tự mình tắm đi!"


Dám ra ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, xem cô có xử anh không!


Còn muốn cô hầu hạ anh.


Mơ đi!


Nguyễn Tri Hạ tránh khỏi tay Tư Mộ Hàn, xoay người rời đi.


Ai ngờ Tư Mộ Hàn đẩy cô, trực tiếp đè trên tường kính, túm lấy hai tay cô đưa lên đỉnh đầu.


Vẻ mặt tà ác nhìn cô: “Hạ Hạ, chỉ có em mới có thể giúp anh rửa sạch mùi hương người phụ nữ kia để lại trên người anh."


Nguyễn Tri Hạ trừng nhìn người đàn ông không biết xấu hổ này.


Muốn mưu đồ bất chính thì cứ mưu đồ bất chính đi, nói dễ nghe thể làm gì?


Nguyễn Tri Hạ há to miệng, đang định nói em không muốn.


Bỗng dưng gian bị Tư Mộ Hàn cưỡng ép hôn lên.


Nguyễn Tri Hạ tức giận trực tiếp dùng chân đá anh.


Lần thứ hai hai người ra khỏi phòng tắm, đã là một giờ sau.


Nguyễn Tri Hạ nằm ở trên giường, nhìn người đàn ông thoả mãn dựa ở đầu giường.


Càng nghĩ càng bực.


Càng nghĩ càng tức.


Cô giơ tay, có lòng mà không có sức nện một quyền vào lồng ngực Tư Mộ Hàn, không có bất cứ sức uy hiếp nào nói: "Tư Mộ Hàn, em phạt anh một tuần không cho chạm vào em!"


Cô không hầu hạ nổi nữa!


Quá đáng giận!


Thật sự đáng giận.


Không hề biết chăm sóc cô chút nào, chỉ biết chăm chăm bắt nạt cô!


Tư Mộ Hàn lại không phản bác cô.


Nguyễn Tri Hạ bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất thường.


Đêm nay chỗ nào Tư Mộ Hàn cũng để lộ điểm bất thường.


Nếu là đổi lại trước kia, Tư Mộ Hàn nhất định sẽ không bình tĩnh như vậy.


Anh nhất định sẽ dỗ cô, nói một đống lời hay ho.


Nhưng hiện tại, anh lại không nói một lời nào?


Hơn nữa, lúc ở trong phòng tắm, anh thậm chí còn không dám nhìn cô.


Vẫn luôn tránh mặt cô, hoàn toàn không liếc mắt nhìn cô lấy một cái.


Anh đây là có ý gì?


Nhìn cô phát chán rồi đúng không?


Cho nên không muốn nhìn cô nữa?


Nghĩ sẽ có khả năng này, Nguyễn Tri Hạ nhất thời đỏ mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK