“Hơn nữa, không phải còn có cô sao?" Anh lạnh lùng nhìn Nguyễn Tri Hạ, cười xấu xa: “Chân của tôi không làm gì được, nhưng cô vẫn khỏe mạnh đầy đủ mà, chỉ cần cô phối hợp thì còn sợ không vun đắp được tình cảm sao?”
“...” Nguyễn Tri Hạ lập tức hóa đá.
Lần đầu tiên cô nghe có người nói chuyện vợ chồng một cách văn vẻ tao nhã như vậy, haha.
Nguyễn Tri Hạ thật sự muốn giữ móng vuốt cào chết người đàn ông xấu xa không biết xấu hổ này, cô vẫn còn là sinh viên đấy, anh không sợ dạy hư trẻ con hả?
“Sao nào? Cô còn muốn tôi tốt bụng nữa không?”
Thấy cô ngẩn ra tại chỗ, không nhúc nhích gì, Tư Mộ Hàn không trêu chọc cô nữa.
Sở dĩ anh nói như vậy chẳng qua là để hù dọa cô chút thôi.
Để xem cô có còn bị người ta lợi dụng một cách ngu ngốc nữa không.
Rõ ràng cái người gọi là ba kia của cô trông chẳng đối xử với cô cho ra dáng một người ba từ ái gì cả.
Nhưng cô lại cứ muốn xin xỏ cho ông ta, thật sự không biết nên nói cô ngốc hay là quá lương thiện nữa đây.
Một người ba như vậy có gì đáng để cố hạ mình để bản thân chịu ấm ức như vậy chứ?
Ngay khi Tư Mộ Hàn nghĩ Nguyễn Tri Hạ sẽ biết khó mà lui thì người phụ nữ vốn đang ngày ngốc đến ngẩn người ra kia đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo một vẻ kiên định, nhìn anh hỏi: “Nếu chúng ta thật sự trở thành vợ chồng, anh thật sự sẽ đồng ý trả lại Nguyễn thị cho ba tôi chứ?”
Tư Mộ Hàn: "...”
Anh rất muốn mở đầu cô ra xem xem có phải bên trong toàn là bã đậu không?
Người phụ nữ này đúng là rất có bản lĩnh chọc anh tức chết mà!