Tư Mộ Hàn: "..."
Nhất thời càng thêm chột dạ.
"Ngủ đi."
Tư Mộ Hàn dứt khoát chuyển đề tài, vì nếu đề tài cứ tiếp tục kéo dài, anh sợ chính mình sẽ không nhịn được mà vạch áo cho người xem lưng.
Bởi vì hôm qua đắc tội với Mộ Tư.
Cho nên hôm nay Nguyễn Tri Hạ không thể không kiên trì tới cửa xin lỗi.
Địa điểm quen thuộc, người quen thuộc, duy nhất không quen vẫn là gương mặt dấu dưới lớp mặt nạ kia.
"Ngài Mộ Tư, hôm qua là tôi có lỗi, xin anh cho tôi thêm một cơ hội."
Nguyễn Tri Hạ biết mình lúc này thật không có cốt khí.
Hôm qua mới mắng người ta một trận, hôm nay lại tự động tới cửa xin lỗi, trong lòng đúng là chất đầy sự châm chọc.
Tư Mộ Hàn ngồi trên ghế sofa, nhìn cô gái nhỏ sáng sớm đã đến nhận lỗi với mình, anh rất bất ngờ.
Anh vốn tưởng hôm qua sau khi cô rời đi, hẳn là không còn muốn nhìn thấy anh nữa, trái lại không ngờ cô còn có thể có được duỗi được, cách một ngày đã đến cửa xin lỗi.
Tư Mộ Hàn khoát tay: "Nể tình cô Nguyễn có thành ý như vậy, tôi cũng người lớn không chấp trẻ nhỏ, tha thứ cho cô đó."
Nói chung thì vẫn là người phụ nữ của mình, làm sao có thể làm khó có được.
Nguyễn Tri Hạ kìm nén sự kích động muốn trợn trắng mắt, cười khách sáo với người đàn ông: "Vậy thì cám ơn ngài Mộ Tư nhé."
Sau đó cô lại nói: "Thể không biết ngài Mộ Tư không hài lòng gì về thiết kế lần trước của tôi?"
Để mau chóng khiến cho người đàn ông nhận lời, Nguyễn Tri Hạ không khỏi trái lương tâm khen ngợi: "Vẫn mong anh đưa ra đề nghị quý giá, tôi nhất định sẽ sửa đến khi anh hài lòng mới thôi."
Nghe cô gái nhỏ nói một cách trái lương tâm, Tư Mộ Hàn nhếch khóe miệng.
Không nhìn ra cô gái nhỏ của anh còn biết nịnh hót đấy.
Tư Mộ Hàn miễn cưỡng tựa vào trên ghế sofa, nhìn người phụ nữ, không chút để ý nói:
"Tâm trạng của cô Nguyễn hôm nay đúng là không tệ nhỉ, nói chuyện cũng khiến người ta thư thái hơn."
Nguyễn Tri Hạ cười nói: "Ngài Mộ Tư cứ nói đùa."
Nếu có thể, cô sẽ không muốn để ý đến anh ta đâu.
Người đàn ông này, tính cách ác liệt như vậy, quả thực khiến người ta không tài nào nắm bắt được.
"Không biết ngài Mộ Tư có thể phối hợp đo kích cỡ không? Chúng tôi sẽ nhanh chóng làm quần áo cho ngài."
Sợ người đàn ông lại thay đổi giống như trước, sau đó Nguyễn Tri Hạ lại bỏ thêm câu.
"Dù sao ngài Mộ Tư cũng là người trong giới thượng lưu, nói chung cũng không thể để đến lúc đi bàn chuyện hợp tác lại không có quần áo thay được đúng không?"
Tư Mộ Hàn chủ động bày ra tư thế: "Cô Nguyễn hôm nay miệng lưỡi cũng rất ngọt, là được bối mật hả?"
Nguyễn Tri Hạ cầm thước dây tiến lên, khoa chân múa tay, vừa đo vừa nói: "Ngài Mộ Tư thật biết nói đùa."
Nếu không nể tình khách hàng là thượng đế, xem cô có thèm để ý đến anh ta không?
Có điều may mà hôm nay anh ta rất biết phối hợp, cô cũng miễn cưỡng không so đo với anh
Vóc người cô cao 1m73, so với người người đàn ông cao 1m9 thì vẫn lùn hơn một cái đầu.
Người đàn ông giống như một tòa núi lớn sừng sững trước người cô.
Cảm giác áp bách nồng đậm bao trùm.
Không biết có phải là ảo giác của Nguyễn Tri Hạ hay không, lúc cô giang tay lấy số đo cho Mộ Tư, cô mơ hồ ngửi thấy được một hơi thở quen thuộc từ trên người Mộ Tư.
Đó là mùi cô thường ngửi thấy trên người Tư Mộ Hàn.
Nguyên nhân là do cô ít tiếp xúc với đàn ông sao?
Cho nên mới có loại ảo giác này.
Nhưng xem từ phía sau lưng quả thật rất giống.
Đặc biệt là lỗ tai, gần như giống nhau như đúc.
Nguyễn Tri Hạ bỗng có một ý nghĩ cực đáng sợ, cô vội kiềm chế những ý nghĩ linh tinh trong lòng mình.
Người đàn ông này sao có thể là Tư Mộ Hàn được?
Tư Mộ Hàn của cô chân không đứng nổi!
Hơn nữa, Tư Mộ Hàn sẽ không thể nào đối xử với cô như vậy được.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, không muốn mình tiếp tục nghĩ lung tung nữa.
"Cô Nguyễn đang làm gì thế? Vì sao lại nhìn chằm chằm tôi vậy?"
Người đàn ông cất giọng nói, nhất thời khiến Nguyễn Tri Hạ giật mình.