Nguyễn Tri Hạ cực kì áy náy.
Nhưng nếu cứ như vậy cô cũng không biết phải nói gì.
Đại khái năm nay không thích hợp để cô đi thực tập rồi...
"Được rồi, đùa em thôi, dù sao em cũng là một thực tập sinh, em xin phép, chị cũng không cần trả tiền lương cho em. Chị đâu có thiệt gì.”
Hoa Hy cười trêu cô.
Nguyễn Tri Hạ xấu hổ cười.
Lại còn tiền lương gì nữa.
Không bị cuốn gói tống cổ đi đã là may lắm rồi.
Nhưng cũng không thể như vậy nữa.
Thật sự là không giống ai hết.
Nếu còn thêm một lần như vậy nữa, e là cô không còn mặt mũi nào để đi thực tập.
Hai người lại hàn huyên vài câu, sau đó Nguyễn Tri Hạ mới đi ra ngoài làm
việc.
Sau khi tan tầm, Vu Tiểu Manh đã lâu không thấy Nguyễn Tri Hạ, kéo cô ra khỏi công ty đến quán trà sữa ở dưới lầu nói chuyện phiếm.
Nhìn Nguyễn Tri Hạ mới vài ngày không gặp mà sắc mặt hồng nhuận, Vụ Tiểu Manh không nhịn được muốn trêu chọc cô: “Chà, mợ chủ à, cô được phê chuẩn đi làm rồi sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn cái mặt búng ra sữa của Vu Tiểu Manh, dáng vẻ cực kì đáng đánh đòn, nhất thời tức giận liếc cô ấy một cái.
"Manh Manh, có phải cô ở bên Lãnh Thiếu Khiêm lâu nên gần mực thì đen, học được cách trêu tôi rồi phải không.”
"Sao vậy? Cô không cần hầu hạ Lãnh Thiếu Khiêm nữa hả? sao tôi nghe nói hình như cô dọn đến ở chung với Lãnh Thiếu Khiêm rồi?”
Vừa nghe thấy cái tên Lãnh Thiếu Khiêm.
Vụ Tiểu Manh nhất thời ỉu xìu giống như dưa muối.
"Đừng nhắc đến cái tên đáng ghét kia.”
"Thật đúng là một đại gia, tôi chưa gặp qua ai khó hầu hạ hơn anh ta đâu.”
"Cô có biết con người anh ta đáng sợ cỡ nào không?”
Nhìn vẻ mặt đầy oán trách của Vu Tiểu Manh, Nguyễn Tri Hạ cũng có thể nhận ra cô ấy rất ấm ức.
Rốt cuộc tên Lãnh Thiếu Khiêm khó hầu hạ cỡ nào đây.
Đến Vu Tiểu Manh mà cũng biến thành dáng vẻ oán khí ngút trời thế này.
"Cho nên mới nói, rốt cuộc anh ta đã làm gì cô.”
Vu Tiểu Manh nhất thời mở to hai mắt, cực kì khoa trương nói: "Người đàn ông kia, quả thực chính là một tên thần kinh.”
"Có một ngày tôi không biết dính mùi nước hoa của đàn ông ở đầu về.”
"Kết quả bị cái tên biến thái chết tiệt kia đè cổ ở trong bồn tắm ngâm tròn mười phút nước lạnh.”
"Còn nữa còn nữa.”
200
"Có một ngày, tôi bị một người phụ nữ đụng phải, cô đoán xem anh ta đã làm
gì?”
Nguyễn Tri Hạ có phần tò mò, phối hợp hỏi: "Làm cái gì?”
"Anh ta ném tôi vào trong hồ bơi...”
"Phụt...”
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được, nở nụ cười.
Cái quỷ gì thế này.
Vì sao lại ném Vu Tiểu Manh vào trong hồ bơi?
Không phải nên vứt người phụ nữ đã va phải Manh Manh kia sao?
Vu Tiểu Manh nói tiếp: “Lúc tôi bò khỏi hồ chất vấn anh ta, anh ta chỉ đáp lại tôi một câu, anh ta không thích mùi hương của phụ nữ.
Cho nên ném tôi vào hồ rửa mùi...”
Nguyễn Tri Hạ cười đến đau sốc hông, cô ôm bụng, xua tay với Vu Tiểu Manh nói: "Không được rồi. Manh Manh, để tôi cười xong cái đã.”
Cái tên Lãnh Thiếu Khiểm này.
Thật sự là một đóa hoa hiếm lạ...
Vụ Tiểu Manh bĩu môi, nhìn Nguyễn Tri Hạ cười đến ngã trái ngã phải.
Có phần tổn thương.
Cô ấy kéo cô xuống đây là muốn trêu cô.
Sao thế nào đến cuối cùng hình như lại biến thành cô ấy bị trêu rồi?
"Hạ Hạ, cô còn cười nữa thì cô sẽ mất đi tôi đó.”
Trên gương mặt trẻ con đáng yêu của Vụ Tiểu Manh, toàn là vẻ bất mãn nhưng lại chẳng có tỷ lực sát thương nào.
Nguyễn Tri Hạ cười đủ rồi thì không cười nữa.
Đứng đắn nhìn cô ấy, hỏi: "Cho nên sao đến giờ cô vẫn nhịn được anh ta?”
Vu Tiểu Manh ngẩn người.