Một người phụ nữ xinh đẹp đến say lòng như cô lại chấp nhận gả cho một kẻ vừa "tàn phế" vừa "xấu" như anh, việc có người hâm mộ, hay đố kỵ ghen ghét, hận không muốn nhìn là điều tất nhiên, nói chung cũng khó tránh việc người đời bàn ra tán vào.
Nghĩ đến đây, Tư Mộ Hàn không kìm được mà cong khóe miệng.
Trong lòng anh tự nhiên lại có cảm giác đắc ý mà chính anh cũng không
hiểu.
Mặc dù trước giờ anh chưa từng có cảm giác mình sánh đôi với cô gái nhỏ đó sẽ chẳng khác gì phân trâu và hoa nhài, nhưng người khác thì lại không nghĩ giống anh.
Trong mắt mọi người, anh vừa tàn tật vừa xấu, xứng đáng cô độc cả đời.
Nhưng hiện giờ, anh không những không phải sống trong cô độc cả đời, mà còn được người khác hâm mộ vì cưới được cô vợ đẹp hết phần thiên hạ, những người trước giờ luôn đem anh ra làm trò cười nay cũng phải nổi lòng đố kỵ.
“Ừm.”
Nguyễn Tri Hạ nghe lời đứng bên cạnh anh, mặc dù cô cảm thấy rất nhàm chán, nhưng vẫn duy trì nét mặt tươi cười thoải mái.
Thấy có người đến chào hỏi, cô cũng nhiệt tình đáp lại bằng nụ cười mỉm.
Tư Mộ Hàn không muốn để cô phải đứng lâu, nên anh đã kéo cô ra chỗ khác, để cô ngồi nghỉ một lúc.
“Nếu có ai đó tới chào hỏi thì cô chỉ cần gật gật đầu là xong rồi, không cần phải lúc nào cũng nở nụ cười ngây ngốc đó đâu."
Người phụ nữ của anh không cần phải cười gượng với ai cả.
“Vậy sao được chứ, bất lịch sự lắm đấy."
Nguyễn Tri Hạ lại có suy nghĩ trái ngược với người đàn ông ấy.
“Thôi bỏ đi, tùy cô vậy."
Biết cô trước nay vẫn luôn đối xử đúng mực, lễ phép với bất cứ ai nên Tư Mộ Hàn không nói gì nữa, chỉ cần cô thấy vui là được.
Hai người ngồi trong một góc nhỏ không có ai, cứ anh một câu tôi một câu trò chuyện với nhau.
Nhưng mà chủ yếu là Nguyễn Tri Hạ mở miệng nói, còn Tư Mộ Hàn thì ngồi nghe, thi thoảng có trả lời cô vài câu.
Nhưng hơn nửa số câu trả lời của anh đều là, ừm, ồ, hoặc cái gì đó.
Trong bữa tiệc này, phần lớn đều là các doanh nhân và người có tiếng trong giới thượng lưu, nhưng lại không có những cuộc đàm phán về các thương vụ làm ăn, mà là những câu chuyện tranh đua, khoe quyền của mấy quý bà.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không có gì thú vị, cô ngồi bên cạnh Tư Mộ Hàn, tay chống cằm, cảm thấy nhàm chán vô cùng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn đống đồ ăn ở phương xa, chép chép miệng, thấy hơi đói bụng.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy sự chuyển động nhỏ của Nguyễn Tri Hạ, anh lập tức nhìn về phía Quan Diêm.
Quan Diêm hiểu ý, cậu ta lập tức đi tới lấy vài món tráng miệng đặt trên bàn trước mặt Nguyễn Tri Hạ, nói: "Mợ chủ, cô đói bụng thì ăn mấy món này đi."
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy đồ ăn đặt trước mặt, ngay lập tức, sắc mặt cô tươi hẳn, nhìn Quan Diêm nở nụ cười cảm kích: "Cảm ơn nha!"
Thật không ngờ một người đàn ông như Quan Diêm lại chu đáo như thế, còn để ý được là cô đang đói bụng.
Nguyễn Tri Hạ bưng cái đĩa nhỏ lên, trong tay cầm dĩa, hớn ha hớn hở thưởng thức món tráng miệng, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn Quan Diêm nở một nụ cười biết ơn.
Tư Mộ Hàn nhìn ngồi phụ nữ nhỏ cứ chốc chốc lại ngẩng đầu cười với Quan Diêm, sắc mặt anh ảm đạm tới cực điểm.
Người phụ nữ của anh đang nở nụ cười ngọt ngào với một người đàn ông khác!
Với anh thì hung dữ đủ kiểu, không phải la hét thì cũng là chửi bới, hoặc có đôi khi lại sợ anh tới mức khóc oa oa lên.
Không so sánh thì sẽ không đau lòng, không so sánh thì sẽ không khó chịu.
Ngay tức khắc, Tư Mộ Hàn lập tức nhìn về phía Quan Diêm bằng ánh mắt sắc lạnh đến run người, nhìn kiểu gì cũng thấy cậu ta thật chướng mắt.
Quan Diêm đối diện với ánh mắt đáng sợ của cậu chủ nhà mình thì suýt chút nữa lăn đùng ra đất đột quỵ.
Cậu ta thật sự rất muốn nói, mợ chủ à, có thể đừng cười với tôi nữa được không?
Cậu ta sắp bị ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm của cậu chủ đâm xuyên qua tim đến nơi rồi!
Quan Diêm bị giày vò đủ đường, cậu ta linh cảm mình không nên ở đây lâu thêm nữa, nên đã vội vàng tìm một cái cớ hòng chuồn nhanh: "Cậu chủ, tôi đi toilet."
Tư Mộ Hàn vung tay: "Ừ."
Quan Diêm lập tức chạy như muốn trốn nhanh khỏi nơi đây.