Nguyễn Tri Hạ thở dài, lại ngước mắt lên, cẩn thận dè dặt quan sát người đàn ông này. Thấy sắc mặt anh lạnh lùng, trông có vẻ dễ nói chuyện hơn bình thường khi anh tức giận.
Cô nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nói: “Tư Mộ Hàn... tôi có thể nói với anh một chuyện không?”
“Hửm?” Anh đáp lại cô bằng giọng mũi. KA
“Chính là... tôi muốn.” Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu quan sát biểu cảm của anh, cẩn trọng nói: “Anh có thể... trả lại... Nguyễn thị... cho ba tôi được không?”
Càng nói về sau, giọng của cô càng nhỏ lại, yếu ớt chẳng có một chút sức lực nào.
“Cô thấy sao?”
Tư Mộ Hàn nhìn cô bằng ánh nhìn thâm thúy, đôi mắt đen và sâu như có thể hút người ta vào trong.
Nguyễn Tri Hạ lập tức nghẹn lời.
Cô thấy sao ư?
Đương nhiên là cô thấy có thể rồi!
Nhưng...
“Tôi xin anh đấy, được không? Không phải chúng ta đã là vợ chồng rồi sao? Anh nên tốt bụng một chút, trả lại Nguyễn thị cho ba tôi đi mà.”
"Ồ?” Tư Mộ Hàn thong thả nhìn cô: “Cô thừa nhận chúng ta là vợ chồng rồi à?"
“Có lúc nào mà tôi không thừa nhận điều đó đâu?” Nguyễn Tri Hạ mỉm cười lấy lòng.
Biết ngay là người đàn ông này rất thích ghim thù mà!
Anh đang cố ý nói mát nói mẻ để trả thù vì sáng nay cô tức giận chuyện đăng ký kết hôn với anh đây!
“Nếu cô đã thừa nhận chúng ta là vợ chồng, vậy có phải là cô nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng không?”
Tư Mộ Hàn nhìn cô với ánh mắt nóng rực như lửa, như thể anh sắp ăn thịt cô vậy.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên, hơi mông lung không hiểu nhìn anh, hỏi: “Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng gì cơ?”
Là đạo hạnh của cô quá thấp hả, sao cô lại nghe không hiểu ý của anh?
“Đương nhiên là...” Tay Tư Mộ Hàn móc lấy cổ Nguyễn Tri Hạ, kéo cô tới trước mặt mình, ấn ngón tay lên cánh môi đầy đặn của cô...