Bên kia chắc hẳn đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Như vậy có thể thấy, bắt cóc Nguyễn Tử Nhu chỉ là giả vờ, bắt cóc Hạ Hạ là mục tiêu của người đó!
Tư Mộ Hàn hỏi: “Vị trí chính xác là ở đâu?"
Phong Hướng Dương lắc đầu nói: "Tín hiệu là ở nước F, nhưng không thể xác định được vị trí chi tiết, có lẽ chỗ đối phương đã lắp đặt từ trường che chắn tín hiệu."
Tư Mộ Hàn cau mày: “Đảo lớn như vậy, muốn tìm được Hạ Hạ cũng không dễ dàng."
"Có cách nào để định vị chính xác hơn không?"
Phong Hướng Dương nói: "Không có."
Tư Mộ Hàn im lặng một lúc, sau đó xua tay nói: "Vất vả cho cậu rồi."
Phong Hướng Dương bối rối nhìn anh ba của mình: “Anh ba khách sáo với em làm gì chứ?"
Tư Mộ Hàn cười không nói gì.
vietwriter.vn
Phong Hướng Dương thấy vậy đứng dậy nói: "Anh ba, em có việc phải đi trước."
Lộ Nhất Nhất vẫn còn đợi anh ta, nếu tới muộn, cô gái đó lại nói chia tay với anh ta cho mà
xem.
Phong Hướng Dương bất lực lắc đầu, cho nên mới nói, bạn gái gì đó vô cùng phiền phức.
Nhưng anh ta lại chỉ thích phiền phức như vậy...
Tư Mộ Hàn gật đầu: “Đi đi."
Phong Hướng Dương đóng máy tính rồi bước ra ngoài.
Quan Diêm tiến lên nói: "Cậu chủ, hiện tại đi nước F tìm mợ chủ sao?"
Tư Mộ Hàn trầm tư: “Liên lạc với Mộc Quý Bạch, nói với anh ta rằng Hạ Hạ đã bị bắt cóc."
Lúc này, thêm một người là thêm một phần bảo đảm.
Với sự quan tâm của Mộc Quý Bạch với Hạ Hạ, anh ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để giải cứu cô.
Trước đây anh khinh thường việc phải nhờ người khác.
Nhưng bây giờ...
Nhưng lúc này anh thậm chí còn chẳng thể bảo vệ được một người.
Anh không nhìn thấy, không thể làm bất cứ điều gì.
Anh còn muốn làm liên lụy tới cô cho tới khi nào chứ?
Tư Mộ Hàn vô lực dựa vào lưng ghế sô pha, trong miệng hiện lên một chút tự giễu.
Lúc Mộc Quý Bạch biết Nguyễn Tri Hạ đã bị bắt cóc, anh ta liền hung hăng chạy tới, thiếu chút nữa đã đánh Tư Mộ Hàn.
Anh ta đã nói mà.
Hạ Hạ đi theo Tư Mộ Hàn sẽ không hạnh phúc.
Mới qua mấy ngày chứ?
Vậy mà đã xảy ra chuyện.
Mộc Quý Bạch tức giận đến mức muốn giết người.
Nhưng anh ta cũng biết đây là sự lựa chọn của Hạ Hạ.
Anh ta không thể đổ lỗi cho bất cứ ai.
Tư Mộ Hàn cử người đến nói với anh ta rằng Hạ Hạ bị bắt cóc là để nhờ anh ta hỗ trợ.
Cho dù anh ta có ghét Tư Mộ Hàn đến đầu thì anh ta cũng phải lo cho sự an toàn của Hạ На.
Mộc Quý Bạch lập tức liên lạc với những người ở nước F để hỏi về tung tích của Nguyễn Tri
Ha.
Mà chính anh ta lại tự mình mang theo một nhóm người bí mật lẻn vào đảo.
Lúc này, ở chỗ của Nguyễn Tri Hạ.
Nhìn thấy Mặc Thâm không mời mà tới, Nuyễn Tri Hạ tức đến muốn phát điện.
Cô giật mình ngã xuống đất, dựa vào giường với vẻ mặt phòng bị, nhìn Mặc Thâm đang cười xấu xa thì trong lồng ngực bùng cháy một cỗ tức giận.
"Rốt cuộc anh có biết xấu hổ hay không thể?"
Nửa đêm lẻn vào phòng ngủ dành cho khách, muốn hù chết người ta sao?
“Xấu hổ?” Mặc Thâm nhìn cô cười cười: “Tại sao phải xấu hổ khi vào nhà mình?"
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nổi giận.
Nhưng lại không thể phản bác.
Nơi này đúng là nhà của anh ta.
Nhưng người ép cô phải sống ở đây cũng là anh ta.
Anh ta không nói gì mà leo lên giường, còn định ôm cô, cô không tức giận thì mới là lạ!
May là cô đã cảnh giác nên không ngủ.
Biết ngay là người đàn ông này sẽ không tốt bụng như thế, gì mà chuẩn bị phòng ngủ cho khách cho cô, để cô an tâm ngủ, anh ta sẽ không làm gì cô.
Bây giờ lại leo lên giường cô!
Đàn ông ấy mà.
Đều là sinh vật không đáng tin cậy!
Cô điên mới tin anh ta!
Mặc Thấm thong dong ngồi dậy, áo choàng tắm mặc trên người được buông lỏng, dây áo cũng chỉ được thắt lại một cách tùy tiện.