Cô khóc như hoa lệ dưới mưa mà nhìn Tư Mộ Hàn, không ngừng kéo quần áo của mình: “Nóng quá... nóng quá... em khó chịu..”
“Hạ Hạ ngoan, một lát nữa là không có việc gì rồi”
Tư Mộ Hàn giảm nhiệt độ điều hòa xuống thấp hơn một chút, giống như muốn nhờ gió điều hòa làm Nguyễn Tri Hạ bớt khó chịu.
Một luồng hơi lạnh phủ lên người Nguyễn Tri Hạ khiến cô dễ chịu mà hừ hừ: “Mát quá..”
Nhưng một lát sau, luồng hơi lạnh kia cũng không đủ dùng nữa.
Nguyễn Tri Hạ lại tiếp tục rên rỉ nóng quá nóng quá.
Không chỉ như vậy, cô còn dùng một mình cọ cọ lên người Tư Mộ Hàn muốn tìm cảm giác dễ chịu từ người Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nâng khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ lên, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chờ thêm một lát nhé.”
Đôi mắt Nguyễn Tri Hạ đã đỏ hồng như dã thú muốn phát điện, mang theo ngọn lửa nóng rực khóa chặt lấy Tư Mộ Hàn.
Mơ hồ cảm thấy anh thật thân thuộc.
Kỳ thật cô đã không còn một chút lý trí nào, nhưng lúc này cô lại như nhận ra anh, đôi mắt đỏ hồng dần dần thêm một chút mơ màng.
Cô mấp máy môi: “Tư Mộ Hàn?”
Tư Mộ Hàn đau lòng vuốt ve khuôn mặt cô, bàn tay to lớn vuốt ve triền miên: “Anh đây.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đôi mắt đỏ bừng của cô tràn nước mắt.
Cô khó chịu giật kéo váy áo của mình, đôi mắt nhìn anh hết sức thống khổ: “Tư Mộ Hàn, có phải em chết rồi không?”
Cô cảm thấy mình như đã bị nổ tung.
Cả người nóng rực, trong máu như có thứ gì đó tùy ý chạy loạn, như muốn xông ra phá vỡ huyết quản, phá vỡ cơ thể cô để chui ra.
Tư Mộ Hàn củi xuống hôn lên mặt cô, liếm đi từng giọt nước mắt đang tràn ra.
Anh dùng sức ôm cô chặt hơn, nói: “Không đâu, Hạ Hạ, có anh ở đây, em sẽ không chết đâu.”
Không ai có thể cướp cô khỏi anh!
Không một ai!
Cảm nhận được nụ hôn của anh có thể làm cơ thể cô dịu đi một chút, cô càng muốn có được nhiều hơn.
Nguyễn tri Hạ vòng tay ôm lấy cổ Tư Mộ Hàn, kéo đầu anh xuống.
Đầu cô đỡ lấy trán anh, ánh mắt quyến rũ mang theo ý loạn tình mê.
Năm ngón tay thon dài tinh tế của cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, trong giọng nói của cô còn mang theo một tia cầu khẩn: “Tư Mộ Hàn, anh hôn em đi, được không?”
2
Ánh mắt Tư Mộ Hàn nhìn cô đầy ẩn nhẫn, trong đó cũng nhốt giữ dục vọng kinh người, chỉ là anh không muốn thể hiện ra.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt cô: “Hạ Hạ, chờ thêm một chút được không?”
“Không được, không được, không được.”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu như trống bỏi, nói liền ba cậu không được để thể hiện sự bất mãn của mình.
Thấy anh không chịu hôn mình, cô liền chủ động đến hôn Tư Mộ Hàn.
Một nụ hôn không có bất kỳ kỹ thuật gì.
Tư Mộ Hàn bị Nguyễn Tri Hạ chủ động hôn đến cả người cứng đờ, thân thể như muốn nổ tung đến nơi.
Bởi vì phải nhẫn nhịn nên anh cũng không dám thuận theo mà đáp lại cô.
Nguyễn tri Hạ thấy mình đã chủ động đến thế mà Tư Mộ Hàn vẫn không định đáp trả lại, nháy mắt liền thấy đau lòng.
Nguyễn tri Hạ đột nhiên buông Tư Mộ Hàn ra.
Cô ngước mắt, cứ thế nhìn anh, nước mắt từ trong hốc mắt nối nhau chảy xuống.
Cô lấy tay Tư Mộ Hàn đặt lên vị trí trái tim mình, đáng thương như một kẻ hèn mọn muốn được yêu, cô nói: “Tư Mộ Hàn, sao anh không hôn em? Có phải anh thật sự chưa từng yêu em không?”
Nguyễn Tri Hạ khôi phục được một chút lý trí nhưng lại không nhận được sự đáp trả của Tư Mộ Hàn nên nháy mắt đã trở nên bất an, tự ti.
Lại còn có thuốc vẫn quấy phá trong cơ thể.
Cô đưa tay vuốt gương mặt anh, hèn mọn mà cầu khẩn: “Tư Mộ Hàn, em giao mình cho anh, anh đừng yêu người khác, được không anh?”
Lúc này, Nguyễn Tri Hạ tựa như một đứa trẻ bất lực, muốn đem viên kẹo duy nhất mình có cho người trước mắt này, để anh đồng ý với mình sẽ mãi mãi không bao giờ bỏ rơi mình.
Tư Mộ Hàn bị lời của Nguyễn Tri Hạ làm cho cực kỳ chấn động.
Cô ấy...
Con ngươi đen nhánh của Tư Mộ Hàn kích động muốn run lên.