Còn Tư Mộ Hàn nhìn gương mặt cảnh giác của Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ đành bất lực.
Một cảm giác tự làm tự chịu.
“Tinh tinh” một tiếng, thang máy cuối cùng cũng dừng lại.
Nguyễn Tri Hạ xông ra ngay lập tức, như thể sau lưng có hổ báo đang đuổi theo cô vậy.
Tư Mộ Hàn nhìn bóng lưng chạy đi của cô gái, đột nhiên thấy vô cùng đáng yêu.
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi thang máy xong mới phát hiện đây là một nhà ăn...
Có vẻ là nhà ăn cho nhân viên.
Chật kín người trên từng hàng dài với bàn ăn được trải khăn bên trên.
Thậm chí nhân viên của vài bàn vì cô xuất hiện đột ngột mà lần lượt nhìn qua.
Nguyễn Tri Hạ cứ phải gọi là luống cuống cả lên.
cũng không biết nên xoay người đi xem như không có chuyện gì xảy ra mà đi tiếp vào.
Tư Mộ Hàn đi theo sau bước lên, thấy cô còn ngây ngô đứng ở cửa thì bước qua khỏi người cô rồi lạnh lùng nói một câu: “Đi theo tôi.”
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy chỉ có thể cắn răng theo sau người đàn ông ấy.
Những nhân viên cấp cao trong nhà ăn thấy tổng giám đốc nhà mình đích thân dắt một cô gái đến nhà ăn suýt thì rớt hết cả mắt ra.
“Trời ạ, đó là tổng giám đốc thật hả?”
Một người kêu lên ngạc nhiên.
“Đúng là tổng giám đốc rồi.”
“Không ngờ tới có ngày thế mà lại được nhìn thấy tổng giám đốc đến dùng bữa ở nhà ăn của nhân viên, tôi đang nằm mơ à?”
“Chẳng qua cô gái theo sau lưng tổng giám đốc là ai thế? Trông xinh xắn chết, nhìn trong sáng như học sinh cấp ba vậy.”
Hình như là nhà thiết kế đến thiết kế trang phục cho tổng giám đốc.”
“Nhưng mà tôi nghe nói nhà thiết kế này là một sinh viên, mới đến Hoa Khế thực tập thôi.”
“Ôi trời, không phải chứ. Một thực tập sinh mà đến thiết kế quần áo cho tổng giám đốc của chúng ta ư, Hoa Khê gan to ghê!”
“Chứ còn gì. Nhưng mà hình như nhà thiết kế này cũng có tay nghề lắm đấy, còn nhớ cuộc thi thiết kế thời trang trước kia không? Cô ấy chính là người thiết kế của chiếc Phồn Tinh đó.”
“Phồn Tinh là do cô ấy thiết kế á?”
Người đó bỗng cảm thán: “Không ngờ cô ấy trẻ tuổi vậy mà tài năng thiết kế lại ghê gớm vậy! Thảo nào tổng giám đốc lại để cô ấy đến thiết kế đồ?”
Lộp bộp một tiếng, tiếng đồ sứ va nhau vang lên tại đám người đang nói chuyện.
Mấy nữ nhân viên đang đứng bàn tán phía bên kia thấy Lãnh Thiên Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống người khác bèn nín thinh lại.
Lần lượt cúi đầu xuống hết.
Lãnh Thiên Thiên ngồi ở một góc không xa cửa nhà ăn mấy, rất không trùng hợp rằng cô ta đã thấy rõ mồn một cảnh Tư Mộ Hàn dắt Nguyễn Tri Hạ vào nhà ăn.
Cô ta lập tức nổi giận, cắn môi, lại là cô gái đó!
Một nhà thiết kế nhỏ nhoi mà lại hại cô ta không được lên tầng 99!
Một cô gái ngồi cùng Lãnh Thiên Thiên thấy mặt cô ta phẫn nộ như vậy không khỏi khiếp sợ: “Chị Thiến Thiến, chị sao thế?”
Lãnh Thiên Thiên hừ một tiếng: “Không có gì, chỉ là vừa nhìn thấy một con tiện nhân vô liêm sỉ mà thôi!”
“Tiện nhân gì cơ?”
Cô đồng nghiệp hỏi theo.
Lãnh Thiên Thiến không nói gì, nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đang đứng đằng xa cùng nhau.
Nguyễn Tri Hạ theo sau anh, cảm nhận được ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, cả người vô cùng gò bó, cô mở lời:
“Này, anh Mộ Tư ơi...”
“Sao thế?”
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô.
“Tôi nghĩ tôi nên ra ngoài ăn bừa cái gì thì hơn.”
Cô cảm thấy cô ăn cơm với anh cứ kỳ cục thế nào.
Tư Mộ Hàn đen hết cả mặt, anh cắn răng: “Cô muốn để người ở bên ngoài cảm thấy Mộ Tư tôi không biết đãi khách sao?”