Nghe đến đây, trái tim Nguyễn Tri Hạ nhói lên, loạn nhịp.
Cô cúi thấp đầu, hàng lông mi đẫm nước khẽ run rẩy, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Quan Diêm vẫn tiếp tục nói xong câu: "Đừng thấy ngoài mặt trông cậu chủ rất hung ác, ngang ngược, nhưng cô phải biết rằng, lòng cậu chủ yếu ớt hơn bất cứ ai."
"Cậu ấy chưa từng để ý một người đến vậy như bây giờ."
"Trong suốt một tuần giam cầm cố, bề ngoài thì giống như cậu chủ đang nhốt cô, nhưng trên thực tế, cậu ấy đang tự cầm tù chính mình."
"Cậu ấy đang tự trách bản thân không thể bảo vệ cô thật tốt, cho nên thay vì để cô ở ngoài rồi bị những nhân tố không lường được tổn thương, cậu ấy tình nguyện để cô hận cậu ấy, oán cậu ấy, cậu ấy chỉ muốn âm thầm che chở cho cô thôi"
Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, định nói gì đó rồi lại phát hiện mũi đã chua xót đến độ không nói nên lời.
Có lẽ Quan Diêm cảm thấy bản thân có hơi nặng lời, nghe như thể đang trách móc Nguyễn Tri Hạ nên vội vàng bật người xin lỗi: "Thật xin lỗi thưa cô chủ, tôi chỉ là hơi quá khích không phải có ý định trách móc gì có đầu ạ."
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, cô không trách cậu ta.
Chỉ là cô bỗng cảm thấy dường như cô và Tư Mộ Hàn đã vô tình đẩy đổi phương ra ngày càng xa.
Điều này khiến cô đau đớn vô cùng.
của phòng cấp cứu bỗng bị đẩy ra từ bên trong, ngay sau đó, một bóng người thon dài, rắn rỏi và đầy mạnh mẽ bước ra từ bên trong.
Nguyễn Tri Hạ đứng ngoài cửa nên tiếng mở cửa vừa vang lên, cô lập tức quay đầu lại nhìn, vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Trên trán Tư Mộ Hàn quấn đầy bằng gạc, một cánh tay cũng quần một lớp thạch cao dày, rồi được treo lên trước ngực.
Mặt anh trông rất mệt mỏi, xanh xao tái nhợt, cũng gầy hơn rất nhiều.
Lòng cổ tức khắc đau xót vô cùng, hốc mắt đỏ ửng lên. Cô trực tiếp nhào tới ôm lấy Tư Mộ Hàn mà không hề do dự: "Tư Mộ Hàn, anh làm em sợ muốn chết."
Mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mũi khiến cô khó chịu cau mày, anh đi uống rượu sao?
Nguyễn Tri Hạ nghĩ lại mà kinh sợ, may là anh không bị sao hết.
Hai tay vô thức siết chặt hơn, bây giờ chỉ có ôm chặt lấy người đàn ông này, cô mới có thể chắc chắn được rằng người đàn ông này thật sự vẫn ổn, đang khỏe mạnh đứng trước mặt
CÔ.
Tư Mộ Hàn khẽ cúi đầu, nhìn người con gái trong lòng ngực, hai con ngươi đen nhánh thoáng hiện chút ánh sáng u ám khó mà nhận ra.
Anh dùng cánh tay không bị thương đẩy người con gái trong ngực ra, lạnh lùng nói: "Ai thả em ra ngoài?"
Sau đó, anh quay sang Quan Diêm, ra lệnh nói: "Quan Diêm, lập tức dẫn cô ấy trở về!"
Nguyễn Tri Hạ ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, há miệng thở dốc, những lời vốn định thốt ra khỏi miệng lại bị giọng điệu lạnh lùng của anh đẩy trở về.
Cô cắn môi, nhìn anh bằng ánh mắt đầy bất mãn.
Rõ ràng cô lo lắng cho anh tới vậy, nhưng anh thì sao, vừa ra khỏi phòng bệnh đã nói với cô bằng giọng lạnh lùng như thế.
Nếu nói không thương tâm thì là giả.
Nhưng bây giờ người đàn ông này đang là người bệnh nên cô không muốn so đo nhiều với anh.
"Em không về, em muốn ở lại đây."
Cô kiên quyết phản đối.
"Ai cho em ở lại đây?"
"Sao nào? Thấy anh không bị tông chết nên em thất vọng lắm chứ gì?"
Sự tăm tối nơi đáy mắt Tư Mộ Hàn càng thêm dày đặc, khiến người ta không sờ rõ nông sâu.
"Đủ rồi!"
Nguyễn Tri Hạ tức giận đến độ ngực phần phồng liên tục, nước mắt không kiếm được nữa mà rớt xuống.
Cô giận dữ cắn môi, đau lòng nói: "Em chỉ muốn xem xem anh có khỏe hay không, có ổn hay không thôi mà, tại sao anh lại nói em như vậy chứ?"
Sao anh có thể thốt ra những lời đó?
Cô mong anh chết đi lúc nào chứ?
Nguyễn Tri Hạ thật sự bị anh chọc tức tới mức đau cả tim.
Bây giờ cô cảm thấy vừa yêu vừa hận người đàn ông này.
Nhìn bộ dạng khóc đến hoa lệ đái vũ của người con gái trước mặt, Tư Mộ Hàn vô thức siết chặt nắm đấm.
Anh nhịn sự xúc động muốn ôm lấy cô vào lòng xuống, mặt mày lạnh tanh nói: "Anh vẫn ổn, em chỉ cần ngoan ngoãn ở yên trong nhà giùm anh là được rồi."
"Khốn nạn! Đã thành ra như vậy rồi mà vẫn còn muốn giam lỏng em."
Nguyễn Tri Hạ nhất định sẽ bị người đàn ông ngang ngược này làm cho tăng xông mà chết.