Nhưng vì cuộc gọi này nên anh chỉ có thể ra ngoài trước.
Mọi chuyện đều bị Nguyễn Tri Hạ đang đứng trong cửa nghe thấy rất rõ ràng.
ON
Nguyễn Tri Hạ vươn tay vặn khóa cửa, đi ra khỏi phòng, thấy Tư Mộ Hàn đang gấp gáp rời đi thì nở nụ cười mỉa mai.
Anh sốt ruột đến thế ư?
21
Hóa ra là anh đi tìm người phụ nữ ở bên ngoài.
Cô thu hồi tầm mắt rồi hừ lạnh.
Cô trở về phòng ngủ, rồi ngã xuống giường lớn.
Tim cô hơi thẫn thờ.
Lúc Tư Mộ Hàn chạy tới bệnh viện thì Đường Thanh Nhã vừa được cấp cứu xong.
Bây giờ đã được đưa vào phòng bệnh khử trùng.
Bên ngoài phòng bệnh, Tư Mộ Hàn và mấy vị bác sĩ đều đang đứng đó.
Sắc mặt mấy vị bác sĩ đều nghiêm nghị.
“Cậu Hàn, hình như cô Đường đã không còn mong muốn sống tiếp nữa.”
“Có lẽ cô ấy đã bị đối xử tệ bạc gì đó nên toàn bộ niềm tin đều suy sụp, bây giờ cô ấy mê man, không tử vong ngay đã xem như là kỳ tích rồi”
“Vì chúng tôi không thể nào hiểu được nguyên nhân phát bệnh của cô ấy, nên rất khó tháo gỡ khúc mắc cho cô ấy, để cô ấy ra khỏi đoạn ký ức đau khổ đó, rồi tỉnh lại. Có lẽ cô ấy sẽ mãi ngủ say như vậy đến chết.”
“Hơn nữa lúc chúng tôi làm kiểm tra cho cô Đường đã phát hiện ra cô ấy từng bị người khác... xâm hại, thậm chí còn mang thai và có khả năng đã sinh ra đứa bé.”
“Cái gì?”
Lãnh Thiếu Khiểm không dám tin bật dậy, túm lấy cổ áo bác sĩ đó, hỏi lại lần nữa: “Ông nói cô ấy từng bị người khác cưỡng hiếp sao?”
Trước khi tìm được Đường Thanh Nhã, Lãnh Thiếu Khiêm đã thù hận cô ta.
Dù sao thì bọn họ cũng nghi ngờ năm đó Đường Thanh Nhã cố ý dụ anh ba đến hiện trường vụ nổ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Đường Thanh Nhã như vậy.
Rõ ràng sự nghi ngờ của bọn họ có hơi vô tình.
Bác sĩ hơi sợ Lãnh Thiếu Nhiệm nên trán toát mồ hôi lạnh đáp: “Đúng vậy.”
Còn có một câu mà bác sĩ không dám nói.
Đó chính là.
Có lẽ người cưỡng hiếp Đường Thanh Nhã không chỉ có một lần.
Với lại gần đây còn có dấu vết bị xâm hại...
“Khốn khiếp! súc sinh!”
Lãnh Thiếu Khiêm tức đến mức trán nổi gân xanh.
Tư Mộ Hàn nghe xong cũng mặt mày u ám.
Tay siết chặt thành nắm đấm.
Như đang kiềm chế điều gì đó.
Năm năm rồi.
Anh luôn nghi ngờ hiện trường vụ nổ năm đó là do Đường Thanh Nhã cố ý dụ anh đến.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như chân tướng mọi chuyện hoàn toàn không giống như anh. nghĩ.
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Đường Thanh Nhã lại gửi tin nhắn đó cho anh?
E rằng phải đợi Đường Thanh Nhã tỉnh lại mới có thể lý giải mọi chuyện.
Tư Mộ Hàn đứng dậy, nhìn mấy vị bác sĩ đó rồi lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ các ông dùng cách nào cũng phải chữa khỏi cô ấy cho tôi, để cô ấy sống lại một cách tỉnh táo.”
Anh nhất định phải biết rõ mọi chuyện năm đó.
Anh muốn biết.
Rốt cuộc Đường Thanh Nhã có phản bội anh hay không?
Buổi tối.
Nguyễn Tri Hạ biết chắc chắn rằng Tư Mộ Hàn sẽ đi vào nên khóa trải cửa trước.
Nhưng...
cửa vẫn bị người đứng bên ngoài mở ra, Nguyễn Tri Hạ ngồi trên giường lườm người đàn ông đang cầm chìa khóa nghênh ngang đi vào: “Tư Mộ Hàn, anh còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không?”
Cô đã khóa trái cửa rồi.
Chẳng phải hàm ý của cô rất rõ ràng à?