Nguyễn Tri Hạ nhìn theo bóng lưng anh ấy với vẻ phức tạp trong ánh mắt, trong lòng cô đang tự hỏi, cô có thấy hối hận không?
Cô không biết sau này mình có thấy hối hận không, nhưng hiện tại thì không.
Thầy Nguyễn Tri Hạ cứ nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Tuấn Thần mãi, Tư Mộ Hàn rất khó chịu.
Đôi môi anh khẽ mấp máy, lạnh lùng châm chọc: “Xem ra cô đã hối hận rồi nhỉ? Người ta cũng không nhìn thấy đâu, cô còn lưu luyến mãi làm gì?”
Nguyễn Tri Hạ không nói gì, quay đầu lại nhìn anh, không hề nể nang gì mà thẳng thừng đáp trả: “Đúng là tôi thấy rất hối hận.”
Người đàn ông tính tính hay thay đổi này, một ngày không chọc tức cô thì anh sẽ chết hả?
Chọc tức người khác? Cô cũng biết đấy nhé!
Đến đi! Cùng làm tổn thương lẫn nhau!
“Nguyễn Tri Hạ!”
Sắc mặt Tư Mộ Hàn lập tức tối sầm, cô dám hối hận ư?
Anh phải “xử” chết cô!
“Được rồi, anh bao nhiêu tuổi rồi, cứ như trẻ con không được ăn kẹo vậy. Tôi nói hối hận là anh sẽ ly hôn với tôi hả?”
Nguyễn Tri Hạ bực tức đấm vào ngực anh một cái, cạn lời.
Người đàn ông này luôn nổi đóa, luôn đe dọa cô, chẳng lẽ anh không nghe ra là cô đang nói đùa sao?
Đúng là chẳng có khiếu hài hước gì cả!
“Cô nằm mơ đi nhé! Tư Mộ Hàn tôi sẽ không ly dị, chỉ có góa vợ thôi. Cô muốn rời xa tôi hả? Đợi cô xuống mồ rồi hẵng nghĩ đến chuyện đó!”.
Tư Mô Hàn nắm chặt lấy tay Nguyễn Tri Hạ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nguyễn Tri Hạ xù lông lên, hất tay anh ra, lập tức đứng lên khỏi chân anh.
Cô quay lưng rời đi, trước khi đi còn ném lại một câu: “Đồ đáng ghét! Tôi ghét anh lắm!”
Nói xong cô đi thẳng luôn!
Góa VỢ cái đầu anh ấy!
Đúng là cái đồ tẻ nhạt! Tạm biệt!
Nguyễn Tri Hạ tức giận đùng đùng bỏ đi, để lại một Tư Mộ Hàn đang đen mặt lại và một Quan Diêm đang run rẩy thấp thỏm lo sợ.
“Cậu chủ... chúng tôi có cần đi theo cô chủ không?”
Quan Diêm thấy, kể từ khi gặp được cô chủ, chỉ số IQ của cậu chủ nhà cậu ta sụt giảm một cách nhanh chóng, động một tý là mất bình tĩnh rồi nổi đóa cãi cọ, giống như một đứa trẻ chưa lớn vậy.
Đúng là ấu trĩ...
“Theo cái gì mà theo! Quay lại đây!”
Tư Mộ Hàn nhìn người phụ nữ không có lương tâm kia cứ vậy mà rời đi, tức giận đến mức suýt chút nữa đã đứng dậy khỏi xe lăn.
Anh chỉ muốn kéo người phụ nữ chết tiệt đó lại, hôn cô một cách mãnh liệt, hôn đến khi cô xuống nước xin tha mới thôi!
Quan Diêm đưa tay lau những giọt mồ hôi vô hình trên trán, đẩy Tư Mộ Hàn rời khỏi trường học.
Về phần tại sao họ lại đến trường học, Tư Mộ Hàn tức giận nên đã quên mất rồi, còn Quan Diêm lại sợ hãi đến mức không nhớ ra.
Đi được nửa đường, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên bị kéo ra sau một cái cây lớn.
La An An chống một tay lên thân cây, tay còn lại chống nạnh vây Nguyễn Tri Hạ lại, ép cô dựa vào thân cây.