Má Lâm như chết đứng.
Những lời còn lại của Quan Diêm cũng dừng lại theo Tư Mộ Hàn ngã xuống.
Cậu ta vội vàng tiến lên đỡ Tư Mộ Hàn, nhìn sắc mặt u ám của Tư Mộ Hàn, Quan Diêm toát mồ hôi lạnh nói:
vietwriter.vn
"Cậu chủ, vừa rồi tôi muốn nhắc cậu phía trước có đồ, nhưng không kịp."
Tư Mộ Hàn nắm lấy cánh tay của Quan Diêm, mím chặt khóe miệng.
Khuôn mặt u ám mang theo một cô tức giận vô hình.
Mặc dù Tư Mộ Hàn không nói gì, nhưng Quan Diêm vẫn cảm nhận được.
Cảm giác được cậu chủ nhà mình tràn đầy lửa giận, trong lòng cậu ta không khỏi run lên.
Ngay lập tức, cậu ta cẩn thận dìu cậu chủ nhà mình vào thang máy.
Má Lâm ngây người đứng đó.
Đôi mắt bà ấy dán chặt vào lưng Tư Mộ Hàn, đột nhiên bà ấy quay lưng lại, che miệng, nước mắt rơi không tự chủ được.
Thảo nào vừa rồi cậu chủ lại đối xử với mợ chủ như vậy.
vietwriter.vn
Cậu chủ, không nhìn thấy nữa rồi sao?
Má Lâm không khỏi cảm thấy trong lòng nhói đau.
Tại sao cậu chủ của bà ấy lại khổ sở như vậy chứ?
Tư Mộ Hàn quay lại trong phòng làm việc, đập phá mọi thứ có thể đập phá.
Những lời của Nguyễn Tri Hạ tràn ngập đầu óc anh: "Em sẽ tìm một người đàn ông để kết hôn, ngủ với anh ta, sinh con cho anh ta."
Chết tiệt.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng này thôi cũng khiến anh phát điên lên vì ghen tuông.
Đó là người phụ nữ của anh.
Là của anh.
Làm sao có thể ngủ với người đàn ông khác?
Làm sao có thể sinh con cho người đàn ông khác?
Anh không cho phép!
Nhưng dù anh không cho phép, thì có ích gì?
Anh như bây giờ, làm sao mang lại được hạnh phúc cho cô?
Bây giờ, ngay cả đi đường anh cũng phải có người dìu đỡ, làm sao anh có thể bảo vệ cô?
Hiện tại, anh còn có thể sống được mấy ngày cũng không biết. Cô đi theo anh thì có thể có được cái gì?
Mộc Quý Bạch nói đúng.
Không phải anh đang bảo vệ cô, mà là đang hại cô.
Một người còn không chắc có ngày mai, anh có tư cách gì để lấy cả đời của cô?
Chỉ là anh rất không cam tâm.
Rõ ràng anh rất khát vọng được sống lâu hơn cô, rất muốn được tận tay trao cho cô hạnh phúc.
Nhưng ông trời không muốn cho anh một cơ hội như vậy.
Cứ vậy đi.
Ly hôn rồi, cô vẫn có thể tìm được người tốt hơn.
Ít nhất, cô có thể tìm được một người có thể cùng mình sống đến già.
Anh đã được định là không thể trông thấy cô già đi.
May mắn thay, anh đã nhìn thấy cô vào thời điểm cô đẹp nhất.
Thực sự rất đẹp.
Đêm đó, dưới người anh, cô như những đóa hoa rực rỡ, khoảnh khắc cô nở rộ xinh đẹp nhất cũng là cảnh sắc tươi đẹp nhất trong trí nhớ của anh.
Anh sẽ giữ cô trong tim, khắc ghi trong trái tim mình đến hết cuộc đời.
Không thể có được cô cả đời có lẽ là tiếc nuối lớn nhất trong đời của anh.
Tư Mộ Hàn cười chua xót.
.
.
Khi Mộc Quý Bạch nhận được cuộc gọi từ Tư Mộ Hàn, anh ta đang ở gần Đế Uyển.
Vì lo lắng cho Nguyễn Tri Hạ nên anh ta đã đi theo.
Nghe thấy Tư Mộ Hàn nói muốn anh ta đến đón người đi, Mộc Quý Bạch hoàn toàn bất ngờ.
Anh ta không ngờ rằng Hạ Hạ bằng lòng quay lại, nhưng Tư Mộ Hàn nhất quyết đòi ly hôn.
Anh ta không khỏi thắc mắc.
Anh ta cảm thấy Tư Mộ Hàn không phải loại người dễ dàng buông tay, nhưng tại sao lần này anh lại chọn buông tay?
Mộc Quý Bạch tìm thấy Nguyễn Tri Hạ trong công viên gần Đế Uyển.
Cô cuộn mình trên chiếc ghế dài trên đình nghỉ mát, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, thân thể gầy gò đang run rẩy, khiến Mộc Quý Bạch nhìn thấy mà cảm giác tim mình như muốn vỡ ra.
Mộc Quý Bạch sải bước tới, dang tay ôm Nguyễn Tri Hạ đang khóc: "Hạ Hạ, đừng khóc nữa, cậu út đưa cháu về nhà."
Mặc dù không biết rốt cuộc Tư Mộ Hàn đã nói gì với Hạ Hạ mà lại khiến cô khóc đau lòng như thế.
Nhưng tiếp tục để Hạ Hạ khóc như thế này, sợ là sẽ khóc đến nỗi mù mắt mất.