Hối hận không nên dây vào Nguyễn Tri Hạ, không nên chọc giận người đàn ông hung tàn bạo ngược này.
Người đàn ông này chính là ác ma, anh ta hoàn toàn không có lòng nhân từ.
“Làm anh ta tỉnh lại cho tôi!”
Tư Mộ Hàn chỉ vào Tư Mộ Thành, nói với Quan Diêm.
Quan Diêm ngay lập tức đi vào phòng bếp bưng một chậu nước ra, tạt lên người Tư Mộ Thành.
Cái lạnh xuyên tim khiến Tư Mộ Thành tỉnh lại ngay.
Anh ta vừa mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông như ma quỷ kia liền bị dọa cho run rẩy.
“Em ba, anh biết sai rồi, em tha cho anh đi được không?”
Tư Mộ Thành thật sự sợ rồi.
Hai lần trước vẫn còn chưa đủ giáo huấn với anh ta.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Tư Mộ Hàn không bệnh không tật, anh ta mới biết thế nào là vương giả không bao giờ suy tàn.
Người đàn ông này lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn quyết tuyệt, không phải là người mà anh ta có thể tùy tiện trêu ngươi.
Thời khắc này Tư Mộ Thành mới thật sự lĩnh ngộ được Tư Mộ Hàn đáng sợ đến chừng nào.
Lúc trước không phải là cậu ta không dám giết mình, mà chỉ là khinh không thèm giết mình mà thôi.
Còn bây giờ, cậu ta mới thật sự muốn đẩy mình vào chỗ chết, Tư Mộ Thành đã nhìn thấy sát ý trong đáy mắt Tư Mộ Hàn.
Đó là sát ý nồng đậm không hề che giấu.
“Lúc anh thèm thuồng ra tay với người phụ nữ của tôi, sao anh không nghĩ buông tha cho cô ấy?”
Tư Mộ Hàn dùng sức nghiến lên chân anh ta, mũi chân anh day lên chỗ đã gãy xương, nghiến xuống từng chút một.
“Aaa!"
Đau đớn như bị xẻo thịt lan rộng trên đùi khiến Tư Mộ Thành đau đến không muốn sống nữa.
Anh ta đau đến mặt mũi vặn vẹo, cả người không ngừng run rẩy, còn không ngừng trợn trừng mắt, tựa như đau đớn muốn ngất đi.
Nhưng cứ đến lúc anh ta muốn ngất đi, Tư Mộ Hàn lại nhấc chân lên.
Anh ta vội vàng hít thở, cứ tưởng rằng đã tra tấn xong rồi.
Nhưng không bao lâu sau, Tư Mộ Hàn lại giẫm lên cái chân còn lại của anh ta.
cứ giẫm như vậy, đổi hết chân này đến chân kia, dùng sức day xuống, ép cho anh ta toàn thân run rẩy, mắt trợn trắng dã, kêu la không ngớt.
Phương Minh Mị bị dọa cho nhắm tịt mắt lại, không dám xem tiếp nữa.
Đồng thời trong lòng cô ta cũng khiếp đảm, không ngừng an ủi mình, anh ta sẽ không đối xử với mình như thế đâu.
Không lâu sau, Tư Mộ Hàn tựa như đã chơi chán rồi nên không giày vò Tư Mộ Thành nữa.
“Quan Diêm, thứ tôi bảo cậu chuẩn bị, cậu đã mang đến chưa?”
Anh đứng dậy, nhìn Quan Diêm hỏi.
“Mang đến rồi.”
Quan Diêm lấy một ống tiêm ra khỏi túi áo.
Tư Mộ Hàn nhếch khóe miệng cười khẩy: “Tiêm cho cả hai người này đi.”
“Tiêm xong ném bọn họ ra ngoài đường lớn cho tôi, để cho bọn họ chơi dã chiến thật thích, để cho cả các thành phố này biết bọn họ dũng mãnh đến mức nào!”
Tư Mộ Thành đã không còn sức phản kháng nữa.
Nhưng Phương Minh Mị vẫn còn sức.
Cô ta tuyệt vọng gào lên: “Không!”
“Cậu Hàn, cầu xin cậu đừng làm thế với tôi.”
Cô ta đau khổ cầu xin.
Tư Mộ Hàn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, phất tay với Quan Diêm: “Ra tay đi!”
Quan Diêm ngay lập tức bước lên, trực tiếp tiêm hai ống vào trong người Tư Mộ Thành. Vứt hai cái ống tiêm đã rỗng tuếch xuống, cậu ta lại quay sang tiêm cho Phương Minh Mị.
Nhìn thấy chất lỏng lạnh lẽo chảy vào cơ thể mình, trong mắt Phương Minh Mị tràn đầy tuyệt vọng.