Tư Mộ Hàn không khỏi có chút lo lắng liệu có phải cô ngủ thiếp bên trong rồi không.
Tư Mộ Hàn xốc chăn lên, từ trên giường đi xuống, cất bước đi đến phòng tắm.
Anh đứng ở ngoài cửa gọi với vào bên trong: "Hạ Hạ?"
Người ở bên trong không đáp lại.
Giống như không hề nghe thấy.
Tư Mộ Hàn nhất thời nhíu mày, giơ tay vặn nắm cửa.
cửa đóng nhưng không khóa trái.
Có lẽ là cô cho rằng anh ngủ rồi nên sẽ không lo lắng bị anh rình coi. Cho nên mới không khóa trái từ bên trong.
Lúc này anh cứ thế đẩy cửa ra tiến vào.
2
Trong hơi nóng lượn lờ trong bồn tắm lớn, dưới bọt xà phòng tắm màu trắng, chỉ để lộ cái đầu cùng bả vai trắng nõn của cô gái.
Gương mặt thanh thuần động lòng người bị hơi nóng hun cho hồng hồng, giống y như quả táo rất ngon miệng.
Tư Mộ Hàn nhìn người phụ nữ cứ thế nằm ở trong bồn tắm, đầu ngẩng ra sau mà ngủ thiếp đi, anh bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhanh chóng tiến lên lấy khăn tắm vắt ở bên, khom người ôm cô gái ra từ trong nước, dùng khăn quấn lấy cô rồi ôm ra khỏi phòng tắm.
Nguyễn Tri Hạ thật sự là mệt muốn chết rồi, cho nên ngay cả Tư Mộ Hàn ôm cô lên, cô vẫn hoàn toàn không biết gì.
Sau khi đặt cô gái lên trên giường, tự mình mặc váy ngủ lên cho cô, Tư Mộ Hàn cũng theo gót bò đến lên giường, để cô gái gối lên cánh tay mình, sau khi kéo người vào trong lòng, lúc này anh mới thỏa mãn đặt một nụ hôn lên trán người phụ nữ rồi nhẹ nhàng nói một tiếng: "Bà xã, ngủ ngon."
Trên ban công, tấm lụa mỏng khẽ bay bay, từng đợt gió nhẹ thổi vào.
Sau một đêm ngủ ngon, Nguyễn Tri Hạ chậm rãi mở mắt ra, khoảnh khắc đối diện với sườn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, cô ngẩn người.
Cô nhớ rõ tối hôm qua hình như cô ngủ thiếp đi trong phòng tắm...
Sao lúc này lại nằm trong lòng Tư Mộ Hàn rồi?
Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ nhíu mày, khó hiểu vì sao mình lại về đến trong lòng Tư Mộ Hàn.
Trong lúc cô ngẩn người, Tư Mộ Hàn cũng mở mắt, nhìn người nằm ở trong lồng ngực mình, anh nhếch môi đầy chế giễu, dáng vẻ rất bất mãn.
"Không phải nói chia phòng ngủ sao? Em nhảy vào lòng anh thế này là có ý gì?"
Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn nói cho hoàn hồn, nghe mấy lời chói tai kia của anh, trái tim cô có hơi đau đớn.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, cô đã nghĩ thông suốt rồi.
Cô cũng không phủ nhận mà nói: "Đây là giường của em, em muốn ngủ thì ngủ."
"Giường của em?" Tư Mộ Hàn cười xùy một tiếng: "Đây rõ ràng là giường của anh!"
Nguyễn Tri Hạ chép miệng, hừ hừ: "Tất cả mọi thứ của anh đều là của em, giường này đương nhiên cũng là của em!"
Nói xong, cô còn không quên xoa lồng ngực trơn bóng rộng lớn kia của anh một cái.