Nhớ lại cái lạnh thấu xương hôm qua, cả đời này cô cũng không muốn trải qua một lần nào nữa.
Thật ra hôm qua dù cô nói là giận không muốn về nhưng đến lúc sau cô muốn trở về rồi thì chân lại đau quá không đi nổi nữa.
Đúng là hiểu lầm khốn kiếp...
Xấu hổ quá.
KO)
Nguyễn Tri Hạ cắm đầu xuống ăn, giống như nghĩ đến gì đó, quay qua hỏi
má Lâm: “Má Lâm, bà nấu một ít chảo nóng cho Tư Mộ Hàn đi, đợi lát nữa tôi bưng lên cho anh ấy.”
Dù sao anh cũng vì cô nên mới dầm mưa bị ốm, cô có lòng mang đồ ăn lên cho anh là được rồi.
Lại nhắc đến, hình như cô thấy vết thương trên vai anh lại chảy máu rồi.
Nghĩ thế, Nguyễn Tri Hạ không khỏi ăn sáng nhanh hơn, muốn nhanh lên tầng xem sao, mong là đừng có bị nhiễm trùng.
Nếu không cô áy náy đến chết mất.
Vốn dĩ là bị thương vì cô, nếu lại vì cô mà vết thương bị nhiễm trùng nghiêm trọng hơn nữa thì cô càng áy náy hơn.
Lại trở về phòng ngủ, đầu tiên Nguyễn Tri Hạ bưng cháo trắng đặt ở đầu giường, thấy Tư Mộ Hàn còn đang nhắm mắt ngủ say, cô đưa tay đặt lên trán anh.
Thấy anh đã hạ sốt, cô không khỏi nở nụ cười.
“May quá, hạ sốt rồi.”
Cô vui vẻ tự nói với mình.
Sau đó ánh mắt cô dừng lại trên bả vai trái của Tư Mộ Hàn, một vết máu đỏ tươi nổi bật trên tấm vải xô màu trắng.
Cô không khỏi nhíu mày rồi giơ tay ra lay lay Tư Mộ Hàn vẫn còn đang ngủ: “Này, dậy đi.”
Tư Mộ Hàn ngủ không sâu lắm, cô vừa khẽ lay anh đã mở mắt. Nhìn thấy cô đang ngồi ở bên giường, trong đáy mắt u ám lạnh lẽo của anh lóe lên chút khác lạ.
“Làm sao vậy?”
Trong giọng nói trầm thấp của anh còn mang theo chất lười biếng.
“Anh dậy ăn chút cháo đi.”
Nguyễn Tri Hạ nói.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, sau đó nhìn lại nửa người trên đang ở trần, hơn nữa còn dính dớp liền cảm thấy ghét bỏ: “Trước khi ăn tôi phải đi tắm cái đã.”
“Anh bị điên à, vừa rồi anh còn đang phát sốt đó! Tắm táp cái gì? Anh không muốn sống nữa hả?”
Nguyễn Tri Hạ cũng phục anh rồi.
Sắp sốt thành đồ ngốc rồi còn đòi tắm với gội.
“Người dính, khó chịu.”
Tư Mộ Hàn vẫn cố chấp, như một đứa trẻ không chịu nghe lời vậy.
“Nhịn chút đi.”
“Không nhịn được.”
Tư Mộ Hàn nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, anh nói: “Trừ khi cô lau người giúp tôi.”
Nguyễn Tri Hạ không khách sáo trừng anh một cái, từ chối thẳng bằng: “Còn lâu.”
Tư Mộ Hàn nhún vai: “Thế thôi, tự tôi làm.”
Dứt lời liền nhổm người dậy khỏi giường.
Tay anh vừa dùng sức chỗ vết thương trên vai anh lại ứa máu, đỏ tươi như một đóa hoa hồng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy thế rất lo lắng, liền đè lại bả vai đang ngồi dậy: “Được rồi, anh nằm xuống, tôi lau là được chứ gì.”
Cô đúng là...
Haiz.
Cô nhận lệnh vào phòng tắm bưng một chậu nước nóng ra, sau đó ngồi bên cạnh Tư Mộ Hàn, dùng khăn tắm từ từ lau người cho anh.
Rõ ràng cũng không phải là lần đầu làm chuyện này. Lúc trước tắm cho Tư Mộ Hàn cô cũng đã nhìn thấy mấy lần, thế nhưng cô vẫn không quen, vẫn mặt đỏ tim đập thình thịch, tại cũng đỏ bừng.
Tư Mộ Hàn nhìn dáng vẻ Nguyễn Tri Hạ vì ngại ngùng mà khuôn mặt và tại đều đỏ bừng lên, cảm thấy thật sự cực kỳ quyến rũ.
Cô gái này, rõ ràng bọn họ ngoài việc xé rách lớp giấy cuối cùng thì những chuyện thân mật khác đều đã từng làm, thế nhưng cô vẫn cứ ngại ngùng xấu hổ như vậy.