Nguyễn Tri Hạ vô thức lùi lại hai bước, dùng sức nắm chặt vạt áo của mình.
Gương mặt lạnh lùng của Tư Mộ Hàn trầm xuống, ánh mắt khi nhìn Nguyễn Tri Hạ tỏ vẻ cực kỳ bất mãn: "Ngoan, lại đây."
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, một mặt vẫn kháng cự: "Không muốn mà. Anh ra ngoài đi được không, em có thể tự làm."
"Không được, trước đó em đã làm vỡ miệng vết thương một lần rồi, đừng tưởng rằng thay băng gạc mới thì anh sẽ không biết!"
Tư Mộ Hàn tỏ thái độ không cho phép thương lượng.
Nguyễn Tri Hạ cắn môi: “Làm sao anh biết?” Người đàn ông này có phải hơi thần thánh quá rồi không?
Cô đã dặn dò kĩ càng lắm rồi, sao anh còn có thể biết được vậy?
"Chỉ có chuyện anh không muốn biết chứ không có chuyện gì mà anh không thể biết."
Tư Mộ Hàn nhướng mày, ngoắc ngón tay về phía cô: “Đừng để anh phải bắt em, lại đây nào.” Ý bảo cô tự đến.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi không hài lòng nhưng cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp và đi về phía Tư
Mộ Hàn.
Cô phát hiện dường như mình chẳng có chút nhân quyền nào trước mặt anh cả?
Người đàn ông này đúng là người độc đoán mà.
Tư Mộ Hàn nói giúp cô lau người và quả thật chỉ giúp cô lau người.
Nguyễn Tri Hạ không biết nỗ lực mà đỏ bừng mặt. Trái lại trong đầu cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô còn vốn tưởng rằng Tư Mộ Hàn sẽ làm chút gì đó với mình.
Nhưng hình như người ta đúng là một chính nhân quân tử.
Đừng nói làm chút chuyện gì đó với cô, ngay cả chạm vào cô anh cũng không chạm vào một
cái.
Cả quá trình anh chỉ nghiêm túc vặn khăn tắm, nhẹ nhàng lau thân thể trắng nõn của cô, trong mắt không chứa dù chỉ là một tia khinh nhờn.
Nguyễn Tri Hạ bất ngờ phát hiện khi Tư Mộ Hàn nghiêm túc quyến rũ vô cùng.
Nhất là dáng vẻ cấm dục của anh lại càng chục người ta ngứa ngáy.
Cả quá trình, cô không kìm lòng được mà lén lút sờ soạng người đàn ông mấy lần.
Cuối cùng bị Tư Mộ Hàn cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé và cảnh cáo cô không được xằng bậy.
Nguyễn Tri Hạ khịt mũi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Bình thường khi giở trò xằng bậy với cô, cũng chưa từng thấy anh an phận bao giờ.
Thế mà bây giờ lại cảnh cáo cô. Đúng là ngang ngược bá đạo, độc tài!
Chỉ cho quan được phép đốt lửa, chứ không cho dân chúng thắp đèn à?
Cô cứ không ngoan ngoãn nghe lời đấy!
Người đàn ông của cô, cô muốn sờ thì sờ.
Muốn hôn thì hôn.
Thừa lúc Tư Mộ Hàn không chú ý, cô cúi đầu hôn lên trán anh một cái.
Trên trán truyền đến cảm giác nóng ướt, động tác đang lau mu bàn tay cho Nguyễn Tri Hạ của Tư Mộ Hàn bỗng nhiên dừng lại.
Anh lập tức ngước mắt lên nhìn Nguyễn Tri Hạ, trong đôi mắt sâu thẳm ấy có một luồng nhiệt nóng cháy bỏng.
Giọng nói của anh trầm thấp và khàn khàn: "Chẳng phải anh đã nhắc nhở em là không được đùa với lửa sao?"
Người phụ nữ này thật là...
Cô có biết anh đã phải kiềm chế rất vất vả không?
Anh phải dùng sức lực rất lớn mới có thể ổn định dục vọng đang xao động trong lòng, để giúp cô lau người mà không có một chút khinh nhờn và không có ham muốn làm chuyện xấu hổ với cô.
Những người phụ nữ nhỏ bé này vẫn cứ khăng khăng càn quấy như thế.
Hết lần này tới lần khác SỜ anh không nói, bây giờ còn quá mức hơn nữa, cô còn trực tiếp
hôn anh.
Đây là nhịp điệu muốn ép anh phát điên.
Nguyễn Tri Hạ chớp mắt tỏ ra rất vô tội, cười hì hì nói: "Không có không có."
Ai chơi với lửa chứ?
Cô chỉ muốn chơi với anh mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ phát hiện sau khi mình ở chung với Tư Mộ Hàn nhiều hơn thì đã “Gần mực thì đen”, da mặt trở nên dày hơn trước, suy nghĩ cũng càng lúc càng không trong sáng...
"Nếu em còn xằng bậy thì đừng trách anh đấy."
Sau khi liếc nhìn cô cảnh cáo, Tư Mộ Hàn lại cụp mắt xuống tiếp tục lau mu bàn tay cho cô.
2
.
Động tác của anh hết sức nhẹ nhàng và chăm chú, như thể đó không phải là một cánh tay mà là một viên ngọc bích có giá trị xa xỉ.
Nguyễn Tri Hạ nheo mắt ranh mãnh, sau đó lại cúi đầu hôn lên má Tư Mộ Hàn lần nữa.
Hôn xong còn liếm liếm môi tỏ vẻ vẫn chưa thỏa mãn.
Tư Mộ Hàn: "..."