Nguyễn Tri Hạ thực sự không đành lòng để má Lâm hiểu lầm như thế, cô định giải thích: “Má Lâm, bà đã hiểu lầm rồi, tôi chỉ là.”
“Nguyễn Tri Hạ!”
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang bởi tiếng gầm gừ giận dữ trầm thấp mà lạnh lùng của Tư Mộ Hàn từ bên ngoài truyền đến.
Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn xuất hiện ở cửa phòng tắm, nhìn thân dưới của cô vẫn còn ngâm trong nước, mặt và tóc đều ướt đẫm.
Rõ ràng anh cũng hiểu lầm giống má Lâm rằng cô muốn tự tử, đôi mắt anh đỏ ngầu vì tức giận, anh chuyển động xe lăn đi vào rồi kéo cô lên khỏi mặt nước.
Anh dùng sức nắm mạnh cánh tay mảnh khảnh của cô, tức giận gào lên: “Cô giỏi lắm, muốn chết thì cút xa tôi ra.”
Cô dám tự tử!
Cô dám!
Lồng ngực Tư Mộ Hàn phập phồng lên xuống, rõ ràng là anh đang rất tức giận.
Có quỷ thần mới biết khi nghe Má Lâm gọi to rằng cô tự tử, trong khoảnh khắc ấy trái tim anh đã ngừng đập.
Anh cứ tự nhủ với bản thân rằng không quan tâm, kệ cô kệ cô, nếu cô muốn chết thì cứ chết đi.
Nhưng chết tiệt, cơ thể anh không tự chủ mà cứ tiến về phía phòng ngủ.
“Tôi.."
Nguyễn Tri Hạ không ngờ Tư Mộ Hàn lại tức giận đến thế, lúc này hai mắt cô đỏ hoe trước tiếng quát của anh.
Người đàn ông này luôn xấu xa như vậy đấy.
Đâu phải cố định tử tự, anh lớn tiếng quát tháo cô như vậy để làm gì chứ.
>
Nguyễn Tri Hạ xụ mặt xuống, hai mắt đỏ hoe, trong lòng ấm ức vô cùng.
Má Lâm ở bên cạnh thấy ngứa mắt nên nói: “Cậu chủ à, cậu thật sự quá đáng rồi đó, có gì mà không thể nói cho đàng hoàng tử tế chứ? Mợ chủ vừa từ cõi chết trở về, cậu không đau lòng thì cũng thôi đi, sao lại lớn tiếng quát mắng cô ấy như vậy hả?”
Theo lý mà nói thì bà ấy không đủ tư cách để giảng đạo cho cậu chủ, nhưng khi nhìn thấy mợ chủ bị cậu chủ mắng tới mức hai mắt đỏ hoe thì đã bạo dạn, liều chết cũng phải nói một câu.