Nguyễn Tri Hạ vẫn thấy lạ, nhưng cô không hỏi nhiều.
Thay vào đó có uống cạn một bát canh nhân sâm dưới ánh mắt trông đợi của ông cụ.
Vị có hơi chát, có lẽ là cho sâm hơi nhiều.
Nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nuốt được.
Cô bưng một bát cháo hoa ở bên cạnh lên uống cho đỡ đắng miệng.
Sau bữa sáng, ông cụ rủ Nguyễn Tri Hạ đi dạo với ông, tiện thể tâm sự một lúc.
Về phần Tư Mộ Hàn, anh bị ông nội đuổi qua một bên, không được phép tới quấy rầy.
Nguyễn Tri Hạ ngồi với ông cụ trong chòi nghỉ mát ở trong vườn hoa được bao quanh bởi hoa oải hương.
Nhìn biển hoa tím bất tận.
Quả nhiên là đẹp không sao tả xiết.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ cứ luôn nhìn biển hoa, ông cụ Tư không giấu được vẻ ngạc nhiên trong mắt.
Ông có vẻ rất tự hào hỏi: "Có đẹp không?"
"Đây là loài hoa yêu thích của bà nội Tam nhi khi còn sống, bà ấy đã tự tay trong biển hoa này, sau hơn mười năm, hoa này càng ngày càng rực rỡ."
Nhưng vợ ông thì không còn nữa.
Trong lòng ông cụ Tư tự bổ sung thêm một câu.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, nhìn nỗi buồn không thể che giấu trong mắt ông cụ, nói: "Bà nội có phải rất hạnh phúc không ông? Có một người yêu bà sâu sắc như ông vậy."
Khi ông nội nói về bà, ánh mắt ông tràn đầy tình yêu thương, chắc hẳn khi còn trẻ ông đã yêu bà rất nhiều.
Ông cụ lắc lắc đầu, nhìn hoa oải hương khắp nơi, ánh mắt mông lung như thể xuyên qua một biển hoa, nhớ lại người nào đó và chuyện nào đó đã qua.
"Nhóc con, người hạnh phúc nhất là ông, có thể cùng bà ấy sống một đời một kiếp là điều may mắn của đời ông, tiếc rằng bà ấy đi sớm quá, không được thấy Tam nhi cưới vợ."
Ngữ khí tang thương mang theo một tia tiếc nuối.
Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào, có điều nhìn ông cụ Tự như vậy, có thể thấy những tình cảm sâu đậm của ông dành cho người vợ đã mất của mình, trong lòng cô không khỏi khao khát một điều gì đó.
Sau này cô và Tư Mộ Hàn có như thế này không?
Dù không yêu anh nhưng có nghĩ hiện tại cũng tốt, hai người ồn ào một chút, sống như vậy cả đời cũng không tệ.
"Cháu dâu, gả cho Tam nhi nhà ta là ấm ức cho cháu rồi."
Ông cụ Tư nắm lấy tay cô, trong mắt có chút áy náy.
Ngay từ đầu ông đã biết cô bị ép gả cho Tam nhi, nhưng ông không ngăn cản, còn trơ mắt nhìn sự việc diễn ra.
Ông thực sự mong mỏi một ai đó đối xử tốt với Tam nhi.
Mà khi nhìn thấy cô từ cái nhìn đầu tiên, ông đã cảm thấy rằng cô là người phù hợp nhất.
Người có thể nhiệt tình ở bên cạnh Tam nhi, chỉ có thể là cô.
Rõ ràng đó là lần đầu tiên ông nhìn thấy cô, nhưng ông cảm thấy không thể giải thích được về sự chắc chắn của mình.
Cũng như khi ông yêu bà cụ ngay từ cái nhìn đầu tiên, ông tin rằng bà ấy là người mà ông sẽ kết hôn, sẽ ở bên nhau trọn đời.
Cuối cùng, ông đã thực sự ở bên bà ấy trọn đời, dẫu có mưa gió lúc đầu, sau mưa gió họ vẫn yêu nhau rất nhiều, đây là duyên số.
Trực giác của ông chưa bao giờ sai.
Mọi thứ đã chứng minh rằng Tam nhi của ông đã không làm ông thất vọng, nó thực sự rất thích Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng khiến cho một cô gái trẻ đẹp như vậy phải gả cho một người bị tật ở chân như Tamn, ông vẫn cảm thấy rất hổ thẹn.
Dù sao cô cũng không giống như những người phụ nữ khác, không hề quan tâm đến những thứ phù phiếm.
Nguyễn Tri Hạ hơi sững sờ sau khi nghe những gì ông nói, sau đó cô cười nhẹ: "Ông nội nói gì vậy? Làm sao cháu lại ấm ức được chứ?"
Có trìu mến nắm lấy cánh tay của ông lão, ngồi bên cạnh ông, đôi chân đung đưa: "Ông nhìn cháu đi, cả Tư Mộ Hàn và ông đều đang bảo vệ cháu, sao cháu có thể ấm ức được? Rõ ràng là cháu hạnh phúc còn chưa hết mà."
Có lẽ lúc đầu cô thực sự miễn cưỡng kết hôn với Tư Mộ Hàn.
Nhưng trong đáy lòng cũng không quá bài xích việc này.
Hiện tại cô cũng không cảm thấy miễn cưỡng nữa mà còn có một loại xúc động thôi thúc muốn dành cả đời cho người đàn ông này.
So với hai mươi năm ở nhà họ Nguyễn, hai tháng ở Đế Uyển này khiến cô hạnh phúc hơn rất nhiều.
Mặc dù thỉnh thoảng cãi nhau với Tư Mộ Hàn, nhưng đây cũng không phải chuyện gì to tát.
Vợ chồng ồn ào là chuyện bình thường.