Nhìn Lãnh Thiếu Khiêm đang nằm trên giường bệnh, đầu quấn bằng vải kín mít, chỉ lộ ra mỗi hai lỗ mũi và cái miệng, trong mắt Tư Mộ Hàn chợt hiện lên vẻ tự trách và áy náy.
Nếu không phải vì anh, lão Tứ cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Nắm tay Tư Mộ Hàn siết chặt, cảm giác áy náy trong lòng qua thật lâu vẫn chưa thể xua tan.
"Người bệnh đã không còn nguy hiểm đến tánh mạng."
"Nhưng bởi vì phần đầu bị va đập mạnh nên lúc nào mới tỉnh lại còn cần phải xem tạo hóa của bệnh nhân."
2
.
Bác sĩ khẽ thở dài một câu, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Tư Mộ Hàn cứng đờ cả người, cứ vậy đứng lặng ở đó hồi lâu, mãi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Quan Diễm đứng nghiêm phía sau Tư Mộ Hàn, thấy từ người anh tỏa ra lệ khí dày đặc thì cả người bỗng căng thẳng hết lên.
"Cậu chủ..."
Quan Diêm có hơi lo lắng cho cậu chủ nhà mình.
Bàn tay hãy còn siết chặt dần lỏng ra, trong giọng nói Tư Mộ Hàn chất chứa sự bất lực: “Quan Diêm, báo tin cho bà ấy đến xem lão Tứ đi..."
Quan Diêm sững sờ vài giây, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra, ấn một dãy số.
Sau khi quay về vịnh Kim Sa, Nguyễn Tri Hạ không đi nghỉ ngay mà ngồi yên trong phòng khách dưới lầu.
Cô muốn chờ anh, nhưng lại ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Sáng sớm, khi Tư Mộ Hàn trở về, đập vào mắt là cảnh tượng một hình bóng nhỏ nhắn đang ngồi trong phòng khách, tay chống đầu, thỉnh thoảng gật gà gật gù.
Anh vô thức cau chặt mày, bước tới cạnh cô gái, sau đó xoay người, dùng cánh tay không bị thương của mình gỡ cánh tay đang chống cằm của cô xuống.
Trong cơn mơ màng, Nguyễn Tri Hạ bỗng cảm giác như có ai đó kéo lấy tay mình, bèn lập tức mở mắt.
Nhìn gương mặt điển trai của anh gần mình trong gang tấc, cô vô thức vòng tay qua cổ người đàn ông ấy, cọ cọ gò má mình lên gò má anh, cả người ghé sát lại một chút.
"Anh về rồi à?"
Cô cất giọng lười biếng hỏi.
Tư Mộ Hàn lãnh đạm ừ một tiếng, có chút không vui hỏi cô: “Sao không về phòng mà ngủ?"
"Em nói rồi, em phải đợi anh về." Nguyễn Tri Hạ chu môi cằn nhằn: “Nhưng anh lại không về."
Tư Mộ Hàn thở dài đáp: "Lão Tử còn chưa tỉnh."
Anh đang giải thích nguyên nhân tại sao mình cả đêm không về với cô.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi lo lắng: “Anh ta bị sao thế? Vẫn ổn chứ?"
Tư Mộ Hàn trả lời bằng giọng điệu hoang mang, thậm chí còn pha lẫn chút bất lực: “Đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn chưa tỉnh lại."
Cảm nhận được sự hoang mang toát ra từ người anh, Nguyễn Tri Hạ không kiếm được mà ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, đầu dựa vào ngực anh: “Tư Mộ Hàn, thật xin lỗi, em không nên cãi nhau với anh."
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ yên lặng dắt cô về phòng.
Anh bế cô đặt lên giường, dịu dàng hôn lên mặt cô, trong lòng nhớ lại mà kinh sợ nên giọng cũng có hơi lạnh lùng, thậm chí còn kèm theo tức giận: “Vì sao không nghe lời anh? Không phải đã bảo em ở bên trong nhà ư?"
Lúc thấy cô xuất hiện trong bệnh viện, trái tim của anh suýt nữa ngừng đập.
Hiện tại chú hai của anh đang tức giận cùng cực, cử tại mắt theo dõi cô khắp nơi nên anh không thể để cô thoát khỏi tầm mắt của anh được.
Chỉ có nhốt cô trong nhà mới khiến anh hoàn toàn yên tâm.
Biệt thự trong Vịnh Kim Sa được đặt dưới danh nghĩa của Mộ Tư, chú hai của anh không thể tra ra nơi này.
Nơi này có hệ thống an ninh hoàn hảo, nếu để cổ ở đây, anh có thể yên tâm ra ngoài.
Hơn nữa, bên ngoài biệt thự còn có ám vệ của nhà họ Tự do anh sắp xếp ở xung quanh, bảo đảm không có chút sơ hở nào, tuyệt đối không một ai có thể thương tổn cô.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, trong mắt xuất hiện một tầng hơi nước, cô nghẹn ngào nói: "Em nghe tin anh xảy ra chuyện..."
Anh bị tai nạn xe cộ, sao cô có thể ngồi yên một chỗ được?
"Em sợ lắm..."
Lúc ấy cô thật sự sợ đến mức sắp sụp đổ.
Cô ôm lấy anh, khóc tới rối tinh rối mù: “Hu hu...”
"Tư Mộ Hàn, em sẽ không nhắc tới chuyện ly hôn nữa."
So với chuyện bị anh nhốt lại, cô nhận ra bản thân càng sợ sẽ đánh mất anh hơn.
Lúc nhìn thấy tin tức phát trên TV, cô sợ hãi vô cùng.
Cô ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt đong đầy nước: “Cả hai chúng ta đều phải cẩn thận hơn, biết không?"
Tư Mộ Hàn nhìn cô gái nhỏ đang khóc nức nở trước mắt, tim bỗng đau nhói tựa như bị thứ gì đó đâm vào.
Anh dùng một tay ôm chặt cô vào lòng, giọng nói cũng trở nên khàn đặc: “Đừng khóc."
Anh không sợ trời, không sợ đất, nhưng cực kỳ sự cố khóc.
Bộ dạng nức nở của cô tựa như con dao cứa vào tim anh, khiến anh cực kỳ đau lòng.
Nguyễn Tri Hạ cũng muốn ngừng khóc, nhưng hình như tuyến lệ của cô phát triển rất tốt nên vừa loáng thoáng nghe thấy những lời VỖ về của người đàn ông kia, nước mắt càng tuôn dữ hơn.