Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Mộ Hàn nói thế thì nhất thời tức giận, dứt khoát cầm ngón tay của anh bỏ vào miệng, rồi cắn mạnh một phát.
Đầu ngón tay truyền tới cơn đau khiến Tư Mộ Hàn nhíu mày, nhưng lại không ngăn cản hành động hung ác của Nguyễn Tri Hạ.
Mà anh cứ để mặc cho cô cắn mình để phát tiết.
Nguyễn Tri Hạ cắn xong liền buông ra, cuối cùng cô vẫn không nỡ.
vietwriter.vn
Cô nhìn người đàn ông bằng cặp mắt đỏ hoe, rồi ngồi thẳng người, dứt khoát hôn lên chiếc cằm khiêu gợi đó của anh, sau đó khẽ cắn vào cằm anh.
TI
Cô hơi tức giận nói: “Em sẽ không quên anh, ngoài anh ra, em không cần ai cả.”
Cái tên ngốc này.
Anh đang nói gì thế?
Sao cô có thể quên anh đi chứ?
“Nhưng Hạ Hạ...”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn trở nên hơi trầm thấp, ẩn chứa nỗi bị thương khó có thể che giấu: “Nếu em đi theo anh thì em sẽ không có hạnh phúc.”
“Em không cần.” Nguyễn Tri Hạ quát: “Chẳng qua chỉ là không nhìn thấy đường thôi mà, cùng lắm thì sau này em sẽ trở thành đôi mắt của anh.”
vietwriter.vn
“Tư Mộ Hàn, là anh bảo em mãi mãi không được rời xa anh. Anh là tên lừa đảo, nói lời không giữ lời.”
Nguyễn Tri Hạ vừa hôn anh vừa rơi nước mắt.
Giọt nước mắt chua mặn rơi vào trong miệng Tư Mộ Hàn, khiến anh cảm nhận rất rõ sự chua xót.
Cả đời này anh sợ nhất là nhìn thấy cô khóc.
Anh vừa vội vàng lau nước mắt cho cô, vừa đau buồn nói: “Hạ Hạ, em hãy quay về đi, đừng tới tìm anh nữa.”
Nếu anh chỉ không nhìn thấy thì anh đâu cần phải buông tay.
Anh thậm chí còn không biết ngày mai mình có thể sống sót hay không thì làm sao có thể cho cô hạnh phúc đây?
“Tư Mộ Hàn, anh lặp lại lần nữa thử xem!”
Nguyễn Tri Hạ hất tay anh ra, cô thật sự nổi giận rồi.
Anh cứ đẩy cô ra hết lần này đến lần khác là sao chứ?
Chẳng lẽ cô sẽ ghét bỏ vì anh không nhìn thấy đường ư?
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
Tư Mộ Hàn nhất thời im lặng.
Anh biết cô lại lấy bản thân ra để uy hiếp anh.
Nhưng anh không thể đánh cược được.
Anh thở dài bất đắc dĩ, hoàn toàn bế tắc về chuyện Nguyễn Tri Hạ uy hiếp mình.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn im lặng thì biết anh vẫn còn quan tâm đến mình.
Đáy mắt cô thầm hiện lên tia mừng rỡ.
Cô ngồi xổm lên ghế, đè hai chân anh lại, rồi hai tay nâng mặt anh lên, không ngừng vuốt ve gương mặt anh, rất đau lòng nói:
“Anh nhìn anh xem, anh đã gầy đi rồi. Rốt cuộc anh có ăn uống tốt không vậy? Anh có ngủ ngon không thế?”
Tư Mộ Hàn giữ im lặng.
Đã mấy ngày rồi anh không chợp mắt, không gây mới là chuyện lạ đó.
Còn ăn cơm, anh đâu có tâm trạng để ăn uống chứ? Cùng lắm là ăn chút cháo để không chết đói, rồi cứ thế sống qua ngày thôi.
“Tư Mộ Hàn, chúng ta đừng ly hôn nữa được không?”
Nguyễn Tri Hạ khuyên bảo.
Mặc dù Tư Mộ Hàn đang ngồi ở đó, để mặc cô càn rỡ vuốt ve gương mặt mình, nhưng lại không đánh mất lý trí.
Lúc cô nói ra câu này, Tư Mộ Hàn từ chối ngay: “Không được.”
Nguyễn Tri Hạ tức giận nhéo mặt anh: “Tại sao chứ? Bây giờ em đã biết nguyên nhân anh ly hôn em rồi? Tại sao anh còn muốn ly hôn với em?”
Người đàn ông này có thể đứng ngang ngược như vậy được không?
Lúc kết hôn anh ngang ngược như vậy, bây giờ anh ly hôn cũng thế.
Cô đã nói không cần rồi mà.
Sao anh còn cứng rắn đòi ly hôn với cô chứ?
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ, anh đã rất luống cuống về chuyện cổ vạch trần mình bị mù rồi.
Nên anh tuyệt đối không để cho cô biết chuyện mình không còn sống được bao lâu nữa.
Bằng không anh sẽ lo lắng, liệu cô có làm chuyện gì ngốc nghếch hay không?
“Bởi vì anh không muốn ở bên em.”
Tư Mộ Hàn mượn lời nói lúc trước để trả lời qua loa.
Nguyễn Tri Hạ hừ lạnh ngay: “Nói hươu nói vượn! Nếu anh thật sự không thích em thì anh đã đẩy em ra rồi.”
Tư Mộ Hàn: "...”
Cô giống như một con bạch tuộc quấn lên người anh thì anh đẩy bằng cách nào?
Hơn nữa chẳng phải anh đang sợ cô sẽ bị ngã ư?
“Anh chỉ không muốn một cô con gái như em bị mất mặt thôi.”