Mẹ La khản giọng gầm lên.
La An An lập tức đỏ mắt: "Chôn cùng thì chôn cùng đi! Ai sợ ai! Nói đến cùng, không phải là do bà sợ chú Đường sẽ đổ chuyện này lên đầu bà hả?"
Nào có người mẹ nào nói với con gái mình như vậy chứ?
Cô ấy quyến rũ Đường Thời khi nào?
vietwriter.vn
Lúc đó hai người bọn họ là yêu nhau, cô ấy có gì sai?
Về phần Đường Ngọc...
D
La An An cũng không muốn nhớ lại mọi chuyện với Đường Ngọc, điều đó sẽ chỉ khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.
Cô ấy sợ cái gì?
Chôn cùng Đường Ngọc ư?
Ha ha, cô ấy hận không thể đó chứ.
vietwriter.vn
Như vậy thì cô ấy sẽ không cần cảm thấy áy náy, cảm thấy khó chịu nữa.
Đúng lúc cô ấy trả mang lại cho Đường Ngọc, cô ấy sẽ chẳng nợ gì anh ta nữa cả!
Nguyễn Tri Hạ ở một bên quan sát, cảm thấy đau lòng cho La An An.
So với cô, gia đình của La An An còn khiến người ta cảm thấy chạnh lòng hơn.
Ít ra thì mẹ cô thực sự yêu cô.
Nhưng An An thì sao.
Có vẻ như ngoài Đường Ngọc ra, không ai thực sự coi cô ấy như một con người.
"Bác gái à, bất kể như thế nào, An An cũng là con gái của bác. Bác nói con gái của mình như vậy có thích hợp không?"
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được mà bất bình thay cho La An An.
Mẹ La vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, nhất thời tức giận không có chỗ trút, mắng luôn cả Nguyễn Tri Hạ: "Là cô! Người khiến An An bị bắt cóc và làm hại Đường Ngọc không còn nữa, chính là cô đúng không?"
"Cô thoạt nhìn cũng không phải là thứ tốt đẹp gì. An An chơi với người như cô nên chẳng trách lại học được cái xấu."
Nguyễn Tri Hạ: "..."
La An An nhìn thấy mẹ mình mắng Nguyễn Tri Hạ, nhất thời như gà mẹ che chở đàn con, đáp trả: "Đây là việc của tôi, liên quan gì đến bà? Nếu bà tới mắng người thì mời bà mau chóng đi đi!"
Mắng cô ấy thì thôi đi.
Bây giờ ngay cả bạn bè của cô ấy cũng bị mắng luôn.
Cô ấy thực sự thà rằng bà ta chưa bao giờ sinh ra mình.
"La An An! Đó là cách mày nói chuyện với mẹ của mày hả?"
Mẹ La tức giận trừng mắt nhìn La An An, như thể bà ta không ngờ rằng La An An sẽ nói chuyện với bà ta như vậy.
La An An cười khẩy: "Mẹ?"
Cô ấy nói một cách cực kỳ mỉa mai: "Tôi có mẹ à?"
Trong ba năm qua, nếu không nhờ có Đường Ngọc, cô ấy đã chết từ lâu rồi.
Khi bị cha ruột đem đi gán nợ, mẹ ở đâu?
Khi cô ấy bị Đường Ngọc cưỡng bức, mẹ ở đâu?
Khi cô ấy đang cầm đao và muốn cắt gân tay để tự tử thì mẹ ở đâu?
Cô ấy có mẹ sao?
Có lẽ có, có lẽ không.
Từ lâu cô ấy đã thấy lạ lẫm với từ mẹ, không biết nên xưng hô như thế nào rồi.
Mẹ La nhìn La An An với vẻ "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", bày ra vẻ cao
thượng nói:
"An An, mày thật sự khiến cho mẹ rất thất vọng. Hồi đó, chú Đường của mày tốt bụng thu nuôi mày, nhưng mày lại dụ dỗ hai đứa con trai của chú ấy để trả ơn cho chú ấy sao?"
"Bây giờ mày còn hại chết Đường Ngọc yêu quý nhất của chú ấy. Chú Đường của mày sẽ không bỏ qua cho mày đâu."
Mẹ La dường như không muốn nói chuyện vô nghĩa với La An An nữa, nói xong hai câu này liền phất tay áo bỏ đi.
La An An đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng của mẹ La càng ngày càng xa, cho đến khi bà ta mở cửa xe, ngồi vào, chiếc xe nghênh ngang vọt đi, bà ta mới thu hồi ánh mắt chế giễu.
Trên khóe miệng luôn kéo lên một độ cong tự giễu.
Hồi đó chú Đường tốt bụng thu nuôi cô ấy?
La An An đột nhiên muốn cười.
Những ngày ở nhà họ Đường đều là tốt bụng thu nuôi, ha ha...
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy thân thể gầy yếu của La An An nhàn nhạt run lên, lập tức tiến lên ôm lấy cô ấy: "An An..."
Vòng tay ấm áp của Nguyễn Tri Hạ khiến La An An vốn luôn tỏ ra mạnh mẽ bỗng muốn khóc.