Khi có cô trong vòng tay của anh, anh mới có cảm giác có là của anh.
Lại được Tư Mộ Hàn ôm và hôn, Nguyễn Tri Hạ bất lực không nói nên lời.
Cô có thể nói gì?
Người đàn ông độc đoán này.
Anh luôn hống hách ép buộc trái tim cô.
Ngay cả khi cô nói không, thì sẽ không sao?
Anh hung hãn như vậy, làm sao cô có thể chống lại sự tấn công của anh.
Trước mặt anh có chỉ có thể nhận thua.
Có rút lại câu nói sẽ không yêu ai nữa vì như thế sẽ không ai có thể làm cô tổn thương, bởi Vì yêu hay không yêu không phải là việc cô có thể quyết định được, không phải cô nói không yêu thì sẽ không yêu anh.
Cô phải thừa nhận rằng trái tim cô đang dần mở cửa cho người đàn ông này.
Ngay cả chuyện như vậy, cô cũng có thể tự nguyện làm cho anh, nếu cô không thích thì sao có thể làm được?
Cánh tay ôm lấy Tư Mộ Hàn, chủ động đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh, như thể cô cũng đang dùng nụ hôn này để đáp lại câu hỏi của Tư Mộ Hàn vừa rồi.
Phản ứng của Nguyễn Tri Hạ khiến Tư Mộ Hàn lo lắng.
Anh càng hôn cố sâu hơn.
Anh ôm chặt lấy Nguyễn Tri Hạ, như thể muốn ôm cô hòa vào cơ thể mình, ở bên cô không bao giờ tách rời.
Nguyễn Tri Hạ thay quần áo vừa định đi ra ngoài thì Tư Mộ Hàn đột nhiên lái xe đến trước mặt cô: "Lên xe."
Nhìn Tư Mộ Hàn trên ghế lái, Nguyễn Tri Hạ rất kinh ngạc: "Anh làm gì thế?"
Tư Mộ Hàn giương mắt: “Lên xe, anh đưa em về."
“Anh về với tôi à?” Nguyễn Tri Hạ kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ.
“Ừm” Tư Mộ Hàn gật đầu, khi cô thắt dây an toàn, anh lập tức khởi động xe và lên đường đến nhà họ Nguyễn.
Khi Nguyễn Thiện Dân nhìn thấy Tư Mộ Hàn đích thân đưa Nguyễn Tri Hạ trở lại nhà họ Nguyễn, đôi mắt kinh ngạc của ông ta gần như rơi ra.
Ông ta biết Tư Mộ Hàn đã chiều chuộng Nguyễn Tri Hạ, nhưng ông ta không biết rằng Tư Mộ Hàn đã chiều chuộng Nguyễn Tri Hạ đến mức anh có thể hạ mình đến nhà họ Nguyễn vì cô.
Ông ta rất kinh ngạc, đồng thời cảm thấy có nhiều cảm xúc không thể diễn tả được dành cho Nguyễn Tri Hạ.
Ông ta đã từng bỏ rơi đứa con gái này, nhưng bây giờ ông ta lại phải lấy lòng cô bằng mọi cách có thể điều này thực sự rất trớ trêu.
Nguyễn Thiện Dân kiềm chế suy nghĩ của mình, cười nói với Nguyễn Tri Hạ: "Hạ Hạ, con cùng cậu Hàn trở về sao không nói cho ba biết?"
"Tôi trở về là vì có chuyện muốn tìm ông"
Bây giờ khi nhìn thấy Nguyễn Thiện Dân, tâm lý của cô đã thay đổi một chút.
Cô lại không thể hận nổi ông ta.
Chẳng lẽ vì cô đã xác định mình không phải con gái của Nguyễn Thiện Dân sao?
Nguyễn Tri Hạ không khỏi cảm thấy thổn thức.
"Vào đi, đứng ở cửa làm gì chứ?"
Nguyễn Thiện Dân sửng sốt, nhưng ông ta phản ứng rất nhanh, không cần biết Nguyễn Tri Hạ tìm ông ta để làm gì nhưng phải chiêu đãi thật tốt hai người này trước rồi nói sau.
Rõ ràng trong lòng Nguyễn Thiện Dân, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn không phải là quan hệ con gái và con rể mà là khách.
Nguyễn Tri Hạ đẩy Tư Mộ Hàn vào phòng khách, cuối cùng cô ngồi xuống ghế sô pha, trong khi Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn bên cạnh cô.
Nguyễn Thiện Dân ngồi xuống nhìn hai người họ, bởi vì Tư Mộ Hàn cũng ở đó nên Nguyễn Thiên Dân như đang ngồi trên đống lửa.
Trên trán bất giác đổ mồ hôi, ông ta ngượng ngùng hỏi: "Hạ Hạ, con nói con có chuyện muốn nói với ba, là muốn nói chuyện gì vậy?"
Nguyễn Tri Hạ không lòng vòng, cô nói thẳng: "Tôi có phải là con gái của ông và mẹ tôi không?"
Vẻ mặt của Nguyễn Thiện Dân gần như thay đổi ngay lập tức sau khi nghe điều này.