Nguyễn Tri Hạ hết chỗ nói nổi.
Cô còn chưa xem mà?
Thế này không đẹp sao?
Nguyễn Tri Hạ bị đẩy về phòng thay đồ bất đắc dĩ chỉ có thể thay bộ váy trên người xuống.
Sau đó lại thử thêm vài bộ, nhưng đều bị một câu khó coi chết đi được' của Tư Mộ Hàn từ chối.
Sau đó, trong vòng gần một tiếng đồng hồ, Nguyễn Tri Hạ đều hết thay đồ lại thử đồ.
Sau cùng Nguyễn Tri Hạ phát phiền.
Trực tiếp tìm một bộ quần áo thể thao mặc vào cho xong.
Bộ đồ trắng, càng làm nổi bật sự thanh xuân xinh đẹp của cô.
Mà Tư Mộ Hàn nhìn thoáng qua lại lập tức nói, đẹp, chọn bộ này đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bản thân mình trong gương, một thân đồ thể thao, che kín mít không hở chỗ nào.
Trong lúc giật mình, cô như phát hiện ra điều gì, không khỏi bất đắc dĩ bật cười.
Thì ra giày vò hồi lâu, là do chạm đến ham muốn độc chiếm của anh à?
Thật đúng là người đàn ông bá đạo.
Có điều, sao trong lòng cô lại thấy ngọt ngào đến vậy?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình mặc quần áo thể thao này rất không công bằng, vì thế để cho Quan Diêm phải người đưa đến cho Tư Mộ Hàn một bộ quần áo thể thao.
Là cùng một bộ với cô.
Đều màu trắng.
Vừa nhìn sẽ thấy như đồ đôi.
Tư Mộ Hàn không thích màu trắng.
Nhìn thấy bộ đồ màu trắng trong tay Nguyễn Tri Hạ, anh theo bản năng nhíu lông mày: “Anh không mặc màu trắng”
Màu trắng đại diện cho sự thuần khiết, sạch sẽ.
Không thích hợp với anh.
Nguyễn Tri Hạ lắc cánh tay anh, đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt chờ mong nhìn anh: “Mặc đi mà, mặc đi mà, là đồ đôi với em đó.”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, không mảy may dao động, anh hết nhìn bộ đồ thể thao trên người Nguyễn Tri Hạ, lại nhìn bộ thể thao cùng màu trong tay cô.
Chống lại đôi mắt ngập nước, ánh mắt tràn ngập chờ mong nói không nên lời của cô gái nhỏ, anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Chỉ lần này thôi.”
Nguyễn Tri Hạ nhất thời vui vẻ đến híp mắt, cười hì hì gật đầu: “Vâng vâng vâng.”
Tư Mộ Hàn giơ tay: “Đưa cho anh.”
Nguyễn Tri Hạ lập tức đưa quần áo cho anh.
Tư Mộ Hàn nhận lấy bộ đồ, đi vào phòng thay đồ.
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở trên ghế sofa, hai tay chống cằm, trông mong nhìn cửa phòng thay đồ.
Có lẽ Tư Mộ Hàn thật sự không muốn mặc nó, anh cằn nhằn ở bên trong gần mười phút, mới mang theo vẻ mặt lúng túng đi ra.
Bộ quần áo thể thao màu trắng khoác trên dáng người cao thẳng thon dài của Tư Mộ Hàn, quả thực chính là người đẹp trai nhất trên đời.
Nguyễn Tri Hạ híp mắt, trong đôi mắt lấp lánh như sao, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Cô đứng lên, đi đến trước người Tư Mộ Hàn, giơ tay ôm lấy anh, giống như con mèo nhỏ dại đầu vào lồng ngực người đàn ông: “Tư Mộ Hàn, anh đẹp trai qua đi.”
"Đột nhiên, em không muốn cho anh ra ngoài nữa.”
Không chỉ đàn ông mới có ham muốn chiếm hữu.
Phụ nữ cũng có.
Cô không thích những người khác dùng ánh mắt thèm muốn nhìn người đàn ông của cô.
Cái loại ánh mắt mơ ước đó, thật sự khiến cho người ta sinh lòng phiền ghét.
Tư Mộ Hàn cười khẽ một tiếng, dùng sức ôm lấy cô: “Sao vậy? Muốn độc chiếm anh sao?”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, không hề giả dối nói: "Đương nhiên rồi, chồng em đẹp trai thế này, ai mà không muốn độc chiếm đâu?”
Cô dám nói, hiện tại trong tất cả những cô gái chưa lấy chồng ở Hàng Châu, chí ít có đến 70% trong số bọn họ muốn quyến rũ chồng cô.
Nếu như cô không độc chiếm, chẳng phải sẽ bị người ta tha đi mất sao.
Cái gọi là đồ ngon thì cứ là thứ ai cũng muốn độc chiếm.
Huống chi ông chồng nhà có còn là độc nhất vô nhị trên thế gian, lại càng là miếng mồi béo bở.
Thật phiền mà...
Có một ông chồng là cái máy hormone di động, thật sự khiến người ta đau đầu đó.
Thật sự muốn cất vào trong ly thủy tinh, giấu đi.
Tư Mộ Hàn hôn lên mái tóc cô, chân thành nói: “Trừ em ra, trong mắt anh, những người phụ nữ khác chỉ là không khí thôi.”
Nguyễn Tri Hạ kiêu ngạo hừ hừ: “Ai biết được anh thế nào?”