Nguyễn Thiện Dân đáp: “Năm đó, bố đã xóa sạch mọi vết tích, bố muốn biết rốt cuộc là ai đứng sau giở trò quỷ.”
Lúc nói đến những chữ cuối cùng, Nguyễn Thiện Dân siết chặt tay lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên rần rần.
Chuyện của năm đó chắc chắn là có người ngấm ngầm tính toán, nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy được, người đàn ông đó có thể lẻn vào phòng riêng ông ta đã đặt, còn động đến Uyển nhi...
“Ý của ông là?” Nguyễn Tri Hạ nghĩ mà thấy khiếp sợ.
“Chuyện của năm đó là do có người cố ý gây nên.”
Nguyễn Thiện Dân cũng không giấu cô nữa, dù sao cô cũng biết rồi, ông ta cũng không cần phải giấu giếm làm gì.
“Cái gì cơ?” Nguyễn Tri Hạ kích động đến nỗi đứng bật dậy.
“Rốt cuộc người đàn ông trong đoạn video đó là ai?” Cô hỏi dồn.
Cô muốn biết, người đàn ông nghi là bố ruột của cô rốt cuộc là ai?
Nguyễn Thiện Dân nở một nụ cười căm hận đến tột đỉnh: “Nếu bố biết thì bố đã đâm chết kẻ đó từ lâu rồi!”
Nguyễn Tri Hạ lại ngã phịch xuống ghế sô pha, không cẩn thận lại đụng phải vết thương, đau đến nỗi cô phải hít sâu một hơi.
Nguyễn Thiện Dân thấy bộ dạng kỳ lạ của cô, bèn hỏi: “Con bị làm sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ chỉ lắc đầu đáp: “Tôi không sao.”
Kể ra cũng thật mỉa mai, lúc cô vẫn còn là “con gái” của ông ta, ông ta chưa bao giờ quan tâm đến cô lấy một lần.
Mà bây giờ, hiếm khi ông ta quan tâm đến cô như vậy.
Nguyễn Thiện Dân nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên bả vai phải của cô, không khỏi nhíu mày hỏi: “Con bị thương à?”
Giọng ông ta hơi lớn, khiến các cô hầu gái đứng ở xa xa cũng nghe thấy.
Mấy cô hầu gái chuyên phục vụ ở phòng khách liền đồng loạt nhìn về phía họ, thầy Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn vào vết thương của mình, bọn họ liền vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Mợ chủ, có phải vết thương của mợ chủ bị rách không ạ?”
Bọn họ rất sợ hại, bây giờ cậu chủ rất quan tâm đến mợ chủ, ngay cả ăn cơm cũng đích thân đút cho cô.
- Nếu để cậu chủ biết vết thương của mợ chủ bị rách ra chắc chắn sẽ làm ầm lên một trận.
“Chuẩn bị băng gạc mới cho tôi đi.” Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh dặn dò cô hầu gái.
Chuyện vết thương của cô bị rách tuyệt đối không được để Tư Mộ Hàn biết. Gặp chút chuyện cỏn con thôi người đàn ông đó cũng phóng đại lên được, nếu để anh biết, nói không chừng còn làm liên lụy đến Nguyễn Thiện Dân, thậm chí là các cô hầu gái trong biệt thự.
Nguyễn Thiện Dân ngồi bên cạnh nhìn, đầu mày càng lúc càng nhíu chặt lại: “Hạ Hạ, bố nghe nói hai ngày trước, Tư Mộ Hàn gặp phải sát thủ, có phải vì thế mà con bị thương không?”
Chuyện này không liên quan gì đến ông.”
Nguyễn Tri Hạ không thích về mặt chất vấn đó của Nguyễn Thiện Dân, cô lạnh mặt lại, đáp lại câu hỏi trước đó của ông ta một cách lạnh nhạt.
“Video đó do Đinh Uyển Du gửi cho tôi, nếu ông muốn biết nhiều hơn thì tôi e là ông phải đi
tìm bà ta mà hỏi ấy.”
“Uyển Du gửi cho con ư?” Rõ ràng là Nguyễn Thiện Dân hơi bất ngờ.
“Đúng, chính là bà ta. Nếu ông không tin thì tôi cũng hết cách.”
Nguyễn Tri Hạ thực sự không có thời gian lãng phí nước bọt với ông ta, cô thẳng thừng ra lệnh tiễn khách: “Ông đi đi, nếu còn không đi, đợi đến khi Tư Mộ Hàn về sợ là ông có muốn đi cũng không được.”
Nguyễn Thiện Dân vốn còn muốn hỏi thêm vài điều, nhưng vừa nghe đến cái tên “Tư Mộ Hàn” là ông ta liền sợ đến mức không dám hỏi thêm gì nữa, quay người vội vã rời đi.
Sau khi ông ta đi khỏi đó, cô hầu gái cũng mang bằng gạc mới đến.
Nguyễn Tri Hạ bảo cô ấy gỡ miếng băng gạc đã thấm đẫm máu xuống, thay miếng mới lên.
Cô hầu gái sợ hãi làm theo, thay xong bằng gạc, Nguyễn Tri Hạ nằm trên ghế sô pha, đầu óc trống rỗng.
Sau khi chứng minh được rằng Nguyễn Thiện Dân không phải bố ruột của cô, nhưng cô vẫn chưa biết được tung tích của kẻ khốn nạn đã cưỡng hiếp mẹ cô.
Cô sẽ không nhận người đàn ông đó làm bố đâu.
Tuyệt đối không!
Trong phòng làm việc của một tòa nhà cao chín mươi chín tầng.
Tư Mộ Hàn ngồi trước bàn làm việc, vùi đầu xử lý tài liệu.
Trước cửa, Lãnh Thiếu Khiêm mặc một bộ vest màu trắng, mái tóc dài được tết thành kiểu cornrow, buộc gọn sau đầu.
Khuôn mặt tuấn tú khó phân biệt được là nam hay là nữ mang theo một vẻ âm u hoang dại.
Anh ấy vội vàng bước vào, nói: “Anh ba, nghe nói hai ngày trước anh bị người ta ám sát hả?”
Tư Mộ Hàn không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục xử lý những tài liệu khẩn cấp, vừa xử lý vừa tranh thủ đáp một câu: “Ừm”
“Rốt cuộc là tên khốn nào đứng sau sai khiến?” Lãnh Thiếu Khiêm nghiến răng, phồng má tức giận.
Tư Mộ Hàn vẫn rất bình thản, nói: “Hoặc là chủ hai của anh, hoặc là đám người năm năm trước.”
“Đám người năm năm trước ư?” Lãnh Thiếu Nhiễm lập tức nheo mắt lại, trong mắt dần hiện lên vẻ khiếp sợ.
Anh cả và anh hai của bọn họ điều tra, truy vết bốn năm sau đó anh ba tỉnh lại, lại cùng bọn họ điều tra thêm một năm nữa, cộng lại là năm năm mà bọn họ vẫn không tìm được bất cứ dấu vết nào.