Những lời bàn tán dưới sân khấu càng ngày càng khó nghe.
Hốc mắt Tô Văn cũng dần đỏ lên, cô ta vô thức quay sang nhìn Nguyễn Tri Hạ, giải thích: "Nguyễn Tri Hạ, thật sự không phải do tôi làm. Thật sự không phải. Cô nói giúp tôi một câu được không?"
Tô Văn đầu còn bộ dạng hống hách ngày thường, lúc này trông cô ta chật vật không chịu nổi, không ngừng nhỏ giọng cầu xin Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tô Văn, đôi môi hơi mấp máy.
Nói thật, cô cũng không hề đồng tình với Tô Văn.
Nhưng nhìn bộ dạng hồn nhiên vô tội của Nguyễn Tử Nhu, trong lòng cô không thoải mái chút nào.
Dù đã sớm biết Nguyễn Tử Nhu thích diễn kịch, nhưng không ngờ vẻ giả tạo của cô ta lại khiến người khác chán ghét đến vậy.
"Tôi tin đàn chị không phải là người như thế!
Câu nói này của Nguyễn Tri Hạ khiến tất cả mọi người cảm thấy choáng váng.
Họ quay sang tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, dường như không hiểu tại sao Nguyễn Tri Hạ lại nói giúp cho người đã hại mình.
"Tôi tin người phá hư trang phục của mình là một người khác. Lúc cuộc thi vừa mới diễn ra, tôi đã bị người khác đánh ngất xỉu trong phòng vệ sinh."
"Như vầy đi, tôi nhớ trên hành lang trước phòng vệ sinh có gắn camera giám sát, chi bằng mời thầy hiệu trưởng lấy bằng ghi hình ra nhìn một lần, đến lúc đó sẽ biết ngay ai là quỷ, ai là binh thôi!"
Mặt mày Nguyễn Tử Nhu lập tức trắng bệch. Sao cô ta lại không nhớ tới vụ camera giám sát chứ!
Nếu hiệu trưởng thật sự phát băng ghi hình lên, vậy không phải cô ta...
Nguyễn Tử Nhu lập tức luống cuống.
"Chị, lời này của chị là sao? Chẳng lẽ chị cũng cho rằng là do em làm ư?"
Nguyễn Tử Nhu trưng ra bộ dạng thương tâm muốn chết, lập tức khiến các quý ông ngồi đây nảy sinh lòng thương tiếc.
Đương nhiên, trong số các quý ông này không bao gồm Quan Diêm cùng Tư Mộ Hàn.
"Tôi chỉ tin vào bằng chứng."
Nguyễn Tri Hạ không hề nể mặt cô ta, nói thẳng.
Nguyễn Tri Hạ là sinh viên xuất sắc của trường, hiệu trưởng rất thích cô. Sau khi nghe thấy những lời cô nói, ông ta cũng không nhiều lời, lập tức sai người lấy băng ghi hình tới.
Kế đó trên màn ảnh lớn cuối sân khấu tức khắc hiện lên cảnh Nguyễn Tri Hạ bước vào phòng vệ sinh, còn Nguyễn Tử Nhu thì lén lút theo sau.
Tuy không biết rốt cuộc trong phòng rửa tay đã xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả mọi người đều thấy rất rõ ràng, lúc Nguyễn Tử Nhu bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô ta đã cười rất vui vẻ.
Còn Nguyễn Tri Hạ lại không đi ra.
Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện Tô Văn.
Tô Văn trên màn ảnh tiến vào phòng vệ sinh chưa được mấy giây thì đã lập tức đi ra, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa ra.
Đoạn phim chiếu xong.
Rốt cuộc Nguyễn Tri Hạ bị ai đánh bất tỉnh, trang phục bị ai cắt nát, đáp án đã rõ như ban ngày.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Nguyễn Tử Nhu.
Có lẽ chính bản thân cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng tên Nguyễn Tử Nhu đã bụm mặt chạy
Nguyễn Tử Nhu đi rồi, mọi chuyện cũng nước rút đá lộ.
Người có ý đồ ngăn cản Nguyễn Tri Hạ dự thi cũng như cắt nát quần áo của cô không ai khác chính là Nguyễn Tử Nhu.
Về phần Tô Văn, tuy cô ta không làm gì, nhưng thái độ thờ ơ lạnh nhạt của cô ta cũng đủ khiến mọi người phải rửa mắt mà nhìn.
Nhưng sau khi trải qua trò hề này, kết quả của cuộc thi lại có sự thay đổi.
Bởi vì những người khác cho rằng Nguyễn Tri Hạ không lên sân khấu trong thời gian quy định, xem như đã tự động bỏ quyền.
Tuy các vị giám khảo rất thích thiết kế của Nguyễn Tri Hạ, nhưng Nguyễn Tri Hạ quả thật đã không thể trình diễn tác phẩm của mình trong thời gian quy định, đành phải xem như cô đã tự động bỏ cuộc.
Chỉ là bởi vì tác phẩm của cô thật sự rất ưu tú, nên các giám khảo quyết định sẽ trao thêm cho cô giải xuất sắc. Đồng thời, tác phẩm của cô tất nhiên cũng sẽ được đưa đến buổi đấu giá từ thiện để đấu giá.
Cho nên, người cuối cùng đoạt giải quán quân chính là Tô Văn.
Nhưng dù đoạt được cúp, Tô Văn vẫn không vui.
Dù sao ai cũng hiểu rõ, nếu Nguyễn Tri Hạ có thể trình diễn tác phẩm của mình trong thời gian quy định, ngôi vị quán quân này chắc chắn sẽ thuộc về Nguyễn Tri Hạ.
Hơn nữa cô ta còn làm ra trò hề lớn như vậy.
Giờ lại để cô ta cầm giải quán quân, nghe châm chọc cỡ nào chứ?
Toàn trường đều biết, cái chức quán quân này của cô ta là lượm một mà có!