"Tư Tấn Trung đâu?"
Tư Mộ Hàn giận dữ gầm lên.
"Ông hai, ông ấy."
Tả quản gia chưa kịp nói xong thì Tư Mộ Phi đã trả lời trước: "Sợ là đang ở bên ngoài chơi đùa với tình nhân."
"Giỏi!"
"Giỏi lắm, khiến ông nội tức giận lên cơn đau tim mà còn có tâm tình đi ra ngoài giở trò đồi bại với phụ nữ sao?"
Cơ thể Tư Mộ Hàn run lên vì tức giận, đôi mắt đỏ rực dường như đang rỉ máu.
"Đi trói người lại! Cả tình nhân kia cũng trói về đây!"
Nói xong, Tư Mộ Hàn đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn Nguyễn Tri Hạ lại bên cạnh anh.
Nguyễn Tri Hạ nắm tay Tư Mộ Hàn không buông.
Ngay cả khi đôi tay giận dữ của anh đang run rẩy, cô cũng không buông tay anh.
Người đàn ông của cô cần cô.
Vì vậy, cô phải ở lại với anh.
Tư Mộ Hàn bước đến bên giường và nhìn ông cụ đã không còn hơi thở.
Anh kéo bàn tay không bị thương ra khỏi tay Nguyễn Tri Hạ.
Sau đó, anh nắm lấy bàn tay không còn nhiệt độ của ông nội, ghé vào bên giường và nặng nề nói: "Ông nội..."
Đôi mắt đỏ ngầu, sâu thẳm trong đáy mắt ẩn chứa một nỗi đau thương khôn nguôi.
Anh quỳ ở trước giường, một tay nắm lấy tay ông nội, thân thể yếu ớt run rẩy.
Anh được ông nội nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ.
Đương nhiên tình cảm của ông nội và anh rất sâu đậm.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ông nội lại rời xa anh nhanh như vậy.
Còn nhớ rõ trước kia ông nội còn cười nói muốn ôm cháu của mình.
Nhưng ai ngờ chỉ mới vài ngày, vừa nói không còn đã không còn.
Nhìn cơ thể run rẩy của anh, Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống cạnh anh, duỗi tay ra ôm lấy anh, gối đầu lên lưng anh.
Đồng thời cô buồn bã nói: "Tư Mộ Hàn, anh vẫn còn em."
Anh còn có cô.
Cô sẽ luôn ở bên anh và không bao giờ rời xa anh.
Tư Mộ Hàn không khóc, nhưng vẻ mặt đau buồn hơn là khóc.
Đôi mắt anh đỏ rực như những viên huyết ngọc.
Thân thể mềm mại của người phụ nữ sau lưng anh không ngừng tỏa ra nhiệt lượng, khiến trái tim băng giá của anh dần dần mềm nhũn.
Anh dùng tay trái cầm tay Nguyễn Tri Hạ ôm eo mình, khàn giọng nói: "Hạ Hạ, anh chỉ còn có em."
Mẹ anh đã mất, bây giờ ông nội cũng mất.
Tất cả những gì anh còn lại là cô.
Nguyễn Tri Hạ ôm chặt Tư Mộ Hàn, dụi đầu vào cổ anh, nước mắt không ngừng ứa ra: "Ừm, em ở đây."
Cô nặng nề gật đầu: "Sẽ luôn ở đây."
Tư Mộ Hàn không lên tiếng, anh chỉ nắm chặt hai tay của cô, nhìn ông nội an ổn nằm ở trên giường, anh chậm rãi mở miệng.
"Ông ơi, đừng lo lắng, Tam nhi sẽ sống thật tốt để ông không phải lo lắng, ông cứ yên tâm an nghỉ."
Cả đời của ông nội đều quan tâm và lo lắng cho anh, anh phải sống thật tốt để hoàn thành ước nguyện ấp ủ bấy lâu nay của ông nội.
"Để Tư và nhà họ Tư, cháu sẽ cố gắng bảo vệ, sẽ không để cho chú hai tùy ý phá hủy."
Đã đến lúc xử lý người chú hai lòng lang dạ sói của anh.
Khi Tư Tấn Trung bị Tả quản gia và Hữu quản gia trói về, mặt ông ta tái xanh.
Ông ta vẫn chưa biết chuyện ông nội đã mất.
Lúc này ông ta đang nhìn chằm chằm vào hai người quản gia: "Sao các người dám trói tôi? Ai cho người cái lá gan này!"
"Tôi!"
Tư Mộ Hàn một tay để trước ngực, một tay nắm lấy tay Nguyễn Tri Hạ bước tới.
Nhìn Tư Tấn Trung đang bị trói lại, ánh mắt Tư Mộ Hàn hiện lên sự lạnh lùng đáng sợ.
Lúc Tư Tấn Trung nhìn thấy Tư Mộ Hàn, ông ta giống như một con sói nhìn thấy kẻ thù của mình, lập tức nhe răng múa vuốt trừng mắt nhìn anh một cách dữ dội.
"Tư Mộ Hàn, sao cậu dám bảo người trói tôi lại?"
Tư Mộ Phi đang ngồi trên sô pha bên cạnh nhìn ba mình, trong mắt không có một tia cảm xúc dư thừa nào.
Cô ấy lạnh lùng nheo mắt nhìn Tư Tấn Trung với vẻ giễu cợt: "Ba, ông nội mất rồi, ba có biết không?"