Quan Diêm rất là quan tâm đứng dậy, ra hiệu cô không cần lo lắng điều này.
Cô lo lắng à?
Cô lo lắng cái quỷ ấy!
Không nhìn ra là cô đang kiếm cớ sao?
KC
Nguyễn Tri Hạ thật sự muốn khóc.
Vì sao mới sáng sớm cô đã phải đăng ký kết hôn cùng người đàn ông này chứ?
Cái này đáng sợ quá đi thôi!
"Không phải cô cứ luôn miệng bảo chúng ta vẫn còn chưa đăng ký kết hôn sao?" Tư Mộ Hàn nhìn người phụ nữ nào đó đang muốn chạy trốn, sắc mặt u ám: "Bây giờ tôi xác nhận danh phận cho cô, sao trông cô lại có vẻ không vui vậy?"
Đáng chết, vậy mà cô lại còn có ý đồ khác!
Sao?
Không muốn gả cho anh như vậy à?
Hối hận rồi sao?
Đã muộn rồi!
Từ giây phút cô trêu chọc anh kia, cô đã không có quyền từ chối nữa rồi!
Nhìn khuôn mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực của người đàn ông kia, Nguyễn Tri Hạ bị dọa đến hoảng loạn, vội vàng cười nói: "Sao có thể chứ? Tôi đang vui vẻ lắm đâu."
Đúng, cô vui vẻ...
Cô vui vẻ đến mức sắp chảy nước mắt rồi đây!
Cô bước từng bước nhỏ đi theo bên người anh, hi vọng sẽ không đến phiên bọn họ nhanh như vậy, lỡ như đợi chút nữa Tư Mộ Hàn sẽ hối hận đăng ký kết hôn với cô thì sao?
Nhưng mà suy nghĩ của cô quá hão huyền.
Khi nhân viên tươi cười từ từ nói câu thủ tục đã được chuẩn bị xong, chỉ cần bọn họ ký tên thì Nguyễn Tri Hạ mới biết được, cô quá ngây thơ rồi!
Nếu như anh đã muốn dẫn cô đến đăng ký kết hôn thì đương nhiên đều đã chuẩn bị tốt cả rồi, cô chỉ cần đi ngang qua sân khấu một cái là xong.
Quan Diêm không biết từ đâu lấy ra hai cái áo sơ mi trắng hoàn toàn mới.
Tư Mộ Hàn nhận lấy áo, phất tay, ra hiệu Quan Diêm đi ra ngoài.
Quan Diêm rất tỉ mỉ đóng cửa phòng VIP lại cho hai người.
"Tới đây." Tư Mộ Hàn đưa áo sơ mi trắng cho Nguyễn Tri Hạ: "Mặc giúp tôi."
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, vẻ mặt không bằng lòng.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời, tiến lên nhận lấy áo sơ mi, xoay người cởi nút áo của cái áo sơ mi màu đen anh đang mặc.
Ánh mắt tối tăm của Tư Mộ Hàn nhìn người phụ nữ đang thay áo sơ mi trắng cho anh, nơi đáy mắt che giấu sự dịu dàng khó phát hiện.