Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng, giọng nói trầm ấm và ngọt ngào của Tư Mộ Hàn vang lên.


Giọng nói êm tai nhưng đồng thời cũng khiến người ta tức giận.


Nguyễn Tri Hạ hừ giọng, còn lâu mới nghe.


Cô duỗi chân định giẫm trên mặt đất.


Nhưng...



Ngay khi chân cô sắp chạm đất, thân thể bỗng bay lên, trong nháy mắt bị Tư Mộ Hàn ôm vào lòng, ngồi trên đùi anh.


“Anh làm gì vậy! Thả em xuống”


Nguyễn Tri Hạ tức giận đánh vào bả vai của Tư Mộ Hàn.


Tư Mộ Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Ngoan, em đang bị thương, anh sẽ bế em.”


Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn anh, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Tư Mộ Hàn: “Em chỉ bị thương ở bả vai, không phải ở chân, không đến nỗi phải vậy chứ?”


Nói nghe hay quá nhỉ, chắc không phải đang lợi dụng đó chứ?


“Như vậy cũng không được, khi đi lại rất dễ rách miệng vết thương.”




Tư Mộ Hàn kiên quyết nói.


Nguyễn Tri Hạ hơi bĩu môi: “Đạo đức giả.”


“Thả em xuống đi.”


Cô vẫn còn giận anh nên không muốn để anh ôm!


Nguyễn Tri Hạ cố gắng giãy giụa để đi xuống.


Tư Mộ Hàn giữ lại cơ thể của cô, bất đắc dĩ nói: “Anh biết là tối hôm qua anh đã nói chuyện quá lớn tiếng, khiến em tưởng rằng anh hung dữ với em, lần sau anh sẽ chú ý.”


Anh nói bằng giọng mê hoặc: “Đừng giận nữa, nhé?”


Hơi nóng truyền vào tai, tê tê dại dại, khiến cô nổi hết da gà.


Nguyễn Tri Hạ bắt đầu trở nên ngượng ngùng: “Ai thèm giận chứ.”


Cô không thèm giận.


Không thèm!


Xem ra nghĩ một đàng nói một nẻo là bệnh chung của phụ nữ.


Tư Mộ Hàn khẽ cười: “Được được được, em không giận, là anh không đúng.”


Không cần biết anh có sai hay không, nhưng việc khiến bà xã giận là lỗi của anh.


Chỉ cần dỗ dành là được.


Tự nhiên Tư Mộ Hàn lại nói năng dễ nghe, còn rất dịu dàng nữa nên Nguyễn Tri Hạ cảm thấy được cưng chiều mà lo sợ.


Cô sững sờ nhìn Tư Mộ Hàn, không hề nghĩ gì bèn hỏi: “Anh vẫn là Tư Mộ Hàn mà em biết đó chứ?”


Người đàn ông mặt lạnh như tảng băng kia thật sự là người đàn ông trước mặt cô ư, người đàn ông trước mắt cô nói năng nhỏ nhẹ, lại còn cầu xin cô như thế này sao?


Không phải đã bị tráo đổi rồi đó chứ?


Tư Mộ Hàn sa sầm nét mặt, anh có một loại cảm xúc là muốn vặn cổ người phụ nữ này.


Đáng lẽ anh không nên quá tốt với cô mới đúng nhỉ?


Thế nên hở chút là cô lại đè đầu cưỡi cổ anh.


Vẻ mặt lạnh lùng của Tư Mộ Hàn khiến Nguyễn Tri Hạ vui vẻ cười to: “Vậy mới đúng nè, đây mới chính là Tư Mộ Hàn.”


Khuôn mặt bằng giá này mới chính là ông chồng tảng băng của cô.


Nhưng điều gì đã xảy ra với anh vậy?


Tự nhiên lại dịu dàng như thế, thật là kỳ lạ.


“Chẳng phải em nói anh hung dữ với em à?”


Tư Mộ Hàn biết bản thân mình hiếm khi mới dịu dàng như vậy nhưng lại bị Nguyễn Tri Hạ lầm tưởng không phải là anh, cho nên trong lòng cũng không còn lòng dạ nào mà dịu dàng nữa.


Anh đã khôi phục lại vẻ ngoài lạnh lùng nhưngày thường.


Tuy rằng giọng nói lạnh lùng, nhưng thật ra chưa đến mức lãnh đạm.


Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, ấm ức nói: “Còn không phải anh lớn tiếng với em sao.”


“Người ta vẫn còn đang bị thương mà anh còn hung dữ với người ta như thế.”


Có lẽ anh thực sự quá tốt với cô nên cô không thể nào chịu đựng được việc anh hung dữ với mình.


Anh có thể lạnh lùng vô cảm với cô, có thể phớt lờ cô nhưng không thể lớn tiếng hung dữ với CÔ.


Cô sẽ cảm thấy khó chịu.


Nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ ấm ức của Nguyễn Tri Hạ thì Tư Mộ Hàn khẽ thở dài và giải thích: “Không phải là anh hung dữ với em đâu.”


“Anh chỉ giận bản thân mình đã không bảo vệ tốt cho em được”


“Anh lớn tiếng là vì anh đau lòng cho em”


Anh ôm cô, vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng thở ra: “Em có biết không, vì để em bị thương mà anh đã tự trách mình nhiều lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK