Trong màn đêm, cảnh vật xung quanh như bị phủ một lớp sương mù, u ám đến độ khiến người ta sợ hãi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn khẩu súng trong tay đám người mặc đồ đen thì sợ lắm, cả người chui vào lòng Tư Mộ Hàn, không ngừng run rẩy.
Tư Mộ Hàn một tay cầm súng lục, một tay ôm eo Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt sắc bén lạnh lùng liếc nhìn đám người mặc đồ đen bên ngoài.
Xem ra đám người kia không nhịn nổi nữa, muốn đuổi cùng giết tận anh rồi đây.
"Cậu chủ, tôi và vệ sĩ sẽ xuống xe dẹp đường, cậu nhớ bảo vệ tốt bản thân và mợ chủ!"
Quan Diêm vừa dứt lời, lập tức mở cửa lăn ra ngoài, mỗi tay cầm một khẩu súng lục.
Khi cơ thể của anh ta lăn trên đất, khẩu súng trong tay cũng không nhàn rỗi, liên tục bắn về phía đám người áo đen kia.
Có thể loáng thoáng nhìn thấy trong đám người kia có vài người đã ngã xuống.
Nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng súng, Nguyễn Tri Hạ sợ hãi ôm chặt lấy Tư Mộ Hàn, vùi mặt vào ngực anh.
Tư Mộ Hàn vươn tay ôm chặt lấy đầu Nguyễn Tri Hạ, trấn an nói:
"Ngoan, đừng ngẩng đầu lên, cũng đừng mở mắt."
Tư Mộ Hàn vừa nói xong, Nguyễn Tri Hạ nghe thấy bên tai vang lên tiếng súng.
Cô vội vàng túm chặt lấy vạt áo bên hông của Tư Mộ Hàn theo bản năng, nhắm chặt hai mắt. Bởi vì cửa sổ mở nên hai bên tai cô toàn là tiếng gió thổi vù vù.
Qua khóe mắt, cô thoáng thấy Tư Mộ Hàn giương súng lên, sống mài một trận với những người đó.
Đây vốn là những cảnh chỉ xuất hiện trên phim ảnh, giờ chính cô lại tự mình trải qua.
Cảnh tượng tia lửa văng khắp nơi, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ nằm xuống dưới dạng súng như vậy thật sự khiến cô cảm thấy ăn không tiêu.
Tiếng súng liên tục quẩn quanh bên tai, chấn động lòng người.
Trên cửa sổ xe hiện đầy vết đạn lõm xuống, hiển nhiên đây là một lớp kính chống đạn, những viên đạn thông thường sẽ không thể bắn xuyên qua được.
Tư Mộ Hàn ôm chặt lấy Nguyễn Tri Hạ, thỉnh thoảng nổ vài phát đạn qua khe cửa. Gần như mỗi lần anh nổ súng đều sẽ bắn trúng kẻ địch.
Trong lúc Tư Mộ Hàn đang chuyên tâm đối phó với đám người mặc đồ đen bên ngoài, ở lối đi bộ trên núi, trên một tảng đá nào đó, có một bóng người màu đen đang nằm sấp.
Trong tay gã là khẩu súng ngắm.
Họng súng xuyên qua khe cửa sổ, nhắm thẳng phần gáy của Tư Mộ Hàn.