Nguyễn Tri Hạ: “...”
Cái tật xấu làm trước hỏi sau này đến bao giờ mới sửa lại được?
Anh cũng đã xin phép xong xuôi cả rồi, cô còn có thể nói gì?
Có điều cô vẫn rất mong chờ vào một tuần tới.
Hình như cô ở bên Tư Mộ Hàn chỉ có hai người như vậy vẫn là lần đầu tiên thì phải?
Lúc gần sáu giờ.
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở trong phòng khách, nhìn phòng bếp kiểu mở, thân hình thon dài cao ngất của Tư Mộ Hàn bận tới bận lại trong đó.
Cô nâng cằm, cười vô cùng hạnh phúc.
Cô không nghĩ tới, Tư Mộ Hàn lại biết nấu ăn.
Trời ạ.
Người đàn ông này còn có bao nhiêu điều bất ngờ đang chờ tặng cô đây?
Trên đời này, còn có cái gì mà anh không biết không?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy người đàn ông nhà mình siêu giỏi!
Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Người đàn ông như vậy, lại là người đàn ông của cô.
Sợ là tất cả phụ nữ trên khắp thế giới này đều phải hâm mộ đố kỵ cô đến chết mất thôi.
Cô nghĩ, đời trước chắc cô đã cứu được cả hệ ngân hà, cho nên đời này mới có thể gặp được Tư Mộ Hàn.
Được anh cưng chiều thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Anh đối xử với cô quá tốt, thật sự tốt đến không chân thực.
Anh thật sự chỉ thuộc về một mình cô sao?
Nguyễn Tri Hạ không khỏi sợ hãi.
Đại khái ước chừng một tiếng sau, một bữa cơm Tây đầy mỹ vị ra lò.
Nhìn miếng thịt bò kia, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy con sâu bụng cũng bị anh câu ra rồi.
Hai người mặt đối mặt ngồi ở bên chiếc bàn hình chữ nhật, trên mặt bàn bày rất nhiều hoa dại xinh đẹp, còn có ngọn nến màu trắng.
Ánh nến lay động, rất có không khí của một bữa tối dưới ánh nến.
Cô lại nhìn Tư Mộ Hàn, toàn thân mặc quần áo thể thao, khiến anh trông giống như người đẹp bước ra từ trong tranh.
Màu da trắng nõn, gương mặt tuấn mỹ, ngũ quan đoan chính, đẹp trai ngời ngời.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn tao nhã cắt thịt bò thôi cũng cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.
Tư Mộ Hàn cắt một miếng thịt bò nhỏ đặt vào trong miệng.
Nhìn Nguyễn Tri Hạ vẫn ngây ngốc nhìn mình mà không ăn, không khỏi ngẩn
ra.
Anh đặt dao nĩa xuống, nhìn về phía cô, trong đôi mắt đen chan chứa dịu dàng nói không nên lời: “Sao vậy? Ăn không ngon hả?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, nói: “Không phải đâu, em chỉ cảm thấy anh ăn cái gì cũng thật sự rất vui mắt.”
Tư Mộ Hàn ngoài tính tình có hơi thô bạo thì thật ra cực kỳ hoàn mỹ.
Quả thực chính là hóa thân của người đàn ông hoàn mỹ nhất thế gian.
"Ngốc.”
Tư Mộ Hàn không nói gì nhìn cô, giơ tay kéo cái đĩa của cô đến, tự tay giúp cô cắt thịt bò xong lại đẩy trở về.
"Nhanh ăn đi, để nguội rồi ăn không ngon đâu.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn thịt bò bị cắt thành từng miếng nhỏ, trong lòng ngọt ngào nói không nên lời.
Cô dùng dao nĩa cắm một miếng nhỏ, cho vào trong miệng.
Nhất thời thỏa mãn nheo cả mắt.
Ăn ngon quá đi.
Tư Mộ Hàn nhìn dáng vẻ Nguyễn Tri Hạ thế này, bất đắc dĩ bật cười.
Thật sự là một cô gái ngốc nghếch.
Thế mà anh lại yêu cô gái ngốc nghếch này nhất.
Nguyễn Tri Hạ ăn sạch đĩa thịt bò tình yêu mà Tư Mộ Hàn làm không thừa một miếng nào.
Ăn xong vẫn còn liếm môi chưa đã thèm.
Ăn thật sự rất ngon.
Cô còn muốn ăn nữa.
Nhưng chỉ có thể nghĩ trong lòng thôi, món nào ngon thì không nên ham ăn.
Hai người nếm qua cơm tối, Tư Mộ Hàn thu dọn xong tất cả thì cùng Nguyễn Tri Hạ tản bộ trong biển hoa.
Ban đêm ở trên đảo, hình như tới muộn hơi bình thường.
Đã hơn bảy giờ, thế nhưng bầu trời vẫn còn khá sáng sủa.
"Tư Mộ Hàn, gần đây anh rất lạ đó.”
Nguyễn Tri Hạ vừa thưởng thức biển hoa mỹ lệ, vừa hỏi Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn cô, đôi mắt thâm thủy sâu không thấy đáy, giống như một vùng biển sâu, mênh mông vô bờ, khiến cho người ta không nhìn thấy đáy.
Nguyễn Tri Hạ cứ thế đi vào trong mắt anh, tay nhỏ như bị trói, không biết phải làm sao.
Vì sao anh lại nhìn cô như vậy?
Cảm giác thật kỳ lạ.