"Anh rể, là em, Nguyễn Tử Nhu nè. Em thật sự không cố ý đi theo anh."
Nguyễn Tử Nhu hoàn toàn không cảm thấy mặt mình dày đến mức nào, gọi một tiếng anh rể đến là trìu mến.
Tư Mộ Hàn: "..."
Quan Diêm: "..."
Quan Diêm nghe tiếng "anh rể" kia của Nguyễn Tử Nhu, suýt chút nữa đã nôn hết mấy thứ ăn lúc sáng ra rồi.
vietwriter.vn
Quá kinh tởm.
Tư Mộ Hàn vẫn mang gương mặt vô cảm nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Cô đã nghe thấy cái gì?"
Nguyễn Tử Như vô thức lắc đầu: "Không có... Không có, tôi không nghe thấy bác sĩ nói gì hết..."
Nguyễn Tử Nhu hoàn toàn là giấu đầu lòi đuôi.
Bấy giờ Tư Mộ Hàn mới hừ lạnh một tiếng: "Cô có biết người lần trước theo dõi tôi chết như thế nào không?"
Nguyễn Tử Nhu sợ tới mức run lẩy bẩy: "Không... không biết."
"Người lần trước theo dõi cậu chủ của tôi, đầu tiên là cổ bị cắt một đao, sau đó cổ tay, cổ chân, mỗi chỗ bị cắt một đao. Cuối cùng chờ khi máu của hắn sắp khô lại thì bổ thêm một đao vào ngực của hắn. Cuối cùng, trực tiếp băm vằm cho sói ăn"
Quan Diêm nghiệm mặt giải thích.
Nguyễn Tử Nhu nghe xong thì lông tơ dựng thẳng đứng hết lên.
Trực tiếp bị dọa đến khóc.
"Đừng giết tôi! Tôi thừa nhận, tôi đã nghe hết tất cả, nhưng tôi cam đoan, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì!"
vietwriter.vn
"Tôi cảm thấy người đã chết sẽ dễ dàng giữ bí mật hơn."
Tư Mộ Hàn u ám nói.
Nguyễn Tử Nhu nhất thời sợ tới mức trợn tròn mắt, ngất đi...
Quan Diêm nhìn Nguyễn Tử Nhu không chịu được dọa dẫm như thế thì tức thì co giật khóe miệng, nói với Tư Mộ Hàn: "Cậu chủ, cô ta sợ quá xỉu rồi."
Tư Mộ Hàn: "..."
May mắn là Hạ Hạ không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với cô ta.
Nếu không cũng bị cô ta kéo thấp thân phận rồi.
Tư Mộ Hàn ra lệnh: "Dạy cho cô ta một bài học, khiến cô ta biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói."
"Vâng"
Vệ sĩ mang theo Nguyễn Tử Nhu rồi rút lui.
Đúng lúc này, Tư Mộ Hàn nghĩ đến điều gì đó.
Đột nhiên anh lên tiếng: "Chờ đã!"
Vệ sĩ đứng đó, trong tay xách Nguyễn Tử Nhu như xách gà, khó hiểu nhìn cậu chủ nhà mình.
"Đưa cô ta về, tôi có việc cần cô ta làm"
Một tia sáng âm u lóe lên trong mắt Tư Mộ Hàn.
Là cô ta muốn tự mình xông vào cửa, không cần cũng uổng phí.
Quan Diêm ngẩn người nhìn cậu chủ mình.
Không hiểu anh đưa Nguyễn Tử Nhu về là muốn làm gì.
Đã hai ngày rồi Nguyễn Tri Hạ không gặp Tư Mộ Hàn.
Cô không đi tìm anh, dường như anh cũng không có ý định đi tìm cô.
Anh chưa bao giờ là người dễ thỏa hiệp như vậy.
Giống như lần trước, khi cô vừa nói ly hôn, anh như trở thành một con người khác.
Bỏ tù cô, nói gì cũng không cho phép cô rời khỏi anh.
Nhưng hiện giờ đã hai ngày rồi.
Với tính chiếm hữu của Tư Mộ Hàn, làm sao anh có thể không đến tìm cô được.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi nghĩ đến hình ảnh anh mang vẻ mặt thất vọng rời đi vào buổi tối ngày hôm đó.
Anh...
Có phải thật sự tức giận hay không?
Anh...
Có phải thật sự, thật sự thất vọng về cô rồi hay không?
Nhưng cô cũng không muốn như vậy mà.
Cô chỉ nhất thời không quan tâm đến tâm trạng của mình.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ thực sự rời xa anh.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bản thân mình thực sự mâu thuẫn.
Rõ ràng vẫn chưa suy nghĩ xong nên đối mặt với anh như thế nào.
Nhưng khi không nhìn thấy anh, cô lại sẽ rất nhớ anh.
Cô biết mình như vậy là không đúng, nhưng trái tim cô, thực sự, thực sự rất nhớ anh.
Tư Mộ Hàn không đơn độc với dòng suy nghĩ tương tự.
Anh ngồi trên sân thượng của biệt thự vịnh Kim Sa, cảm nhận làn gió mát lạnh phả vào mặt.
Lạnh đến tận xương.
Đôi mắt dài và hẹp của anh tối đen và sâu thẳm, không hề gợn sóng mà nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt có vẻ hơi đờ đẫn.
Quan Diêm đứng ở một bên, nhìn người đàn ông đã hai ngày không chợp mắt, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
"Cậu chủ, bác sĩ nói mắt của cậu cần phải nghỉ ngơi thích hợp."
Quan Diêm nhắc nhở đúng lúc.
Ánh mắt Tư Mộ Hàn khẽ đảo, nhìn về phía Quan Diêm, như là đang nhìn cậu ta, lại như không nhìn thấy cậu ta, mà chỉ là nhìn thẳng.
"Bây giờ là lúc nào rồi?"
Tư Mộ Hàn khàn giọng hỏi Quan Diêm.
Quan Diêm nói: "Đã hai giờ chiều."
"Cậu hãy chuẩn bị một chút, gửi thỏa thuận ly hôn cho cô ấy."
Quan Diêm vô thức trợn to hai mắt: "Cậu chủ, cậu định ly hôn với mợ chủ sao?"
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bảo cậu đi làm thì cậu cứ đi làm đi."
Quan Diêm: "Vâng."